Người xưa thường nói, trong trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu. Lòng hiếu thảo của một người có thể làm cảm động vạn vật, đất trời, Thần Phật cũng vì vậy mà bảo hộ thoát khỏi tai ương.
Dưới đây là câu chuyện về một người con hiếu thảo đã cứu cả một thành thoát khỏi nạn khói lửa binh đao được ghi lại trong cuốn ‘Dạ Vũ Thu Đăng Lục’.
Theo đó, vào thời nhà Thanh, tại huyện Ân, tỉnh Sơn Đông, có một người con hiếu thảo họ Ngô, cha mất sớm, bản thân lại bị câm điếc.
Tiết kiệm từng đồng đưa cho mẹ
Họ Ngô sống cùng mẹ cách nội thành 3 – 4 dặm, làm nghề gánh nước thuê cho một gia đình trong thành để trang trải cuộc sống. Tất cả tiền công kiếm được ông đều đưa lại cho mẹ, không dám tiêu hoang dù chỉ một đồng.
Mặc dù Ngô bị câm điếc, nhưng ông lại rất thông minh, có thể hiểu được ý nguyện của mẹ từ thế tay và biểu cảm trên khuôn mặt. Hàng ngày người con đều ú ớ xin mẫu thân cho biết bà muốn ăn gì để vào trong thành mua về. Nếu bà đưa 4 ngón tay vòng thành một vòng tròn, thì là một chiếc bánh lớn. Nếu ngón tay cùng nhau che lấy cổ tay thì là màn thầu. Ngón tay chếch hình chữ bát là bánh sủi cảo, lòng bàn tay đưa thẳng ra thì là cá, rủ xuống như xách đồ thì là thịt…
Mẫu thân của ông tuổi đã cao, lắm bệnh, mỗi lần thường ăn rất ít lại chậm, ông thấy vậy nên rất thương tâm. Nhìn thấy người quen, ông dùng thế tay nói chuyện, dường như muốn nói rằng mẹ tôi ăn rất ít, nhíu mày trông rất khổ sở.
Hôm nào người mẹ có thể ăn nhiều và thấy ngon miệng, ông sẽ ú ớ với mẹ, giống như đang hát, lại còn giang tay nhảy múa, mô phỏng động tác của diễn viên trên sân khấu, khiến bà vui vẻ. Khi gặp người thân, ông lại vẽ vẽ vạch vạch, như muốn nói rằng mẹ ăn rất nhiều, và tỏ vẻ hân hoan.
Đông làm ấm chăn, hạ ngủ trước cửa nhà
Người con hiếu thảo họ Ngô tuy đã 50 tuổi nhưng ngày nào ông cũng như vậy, chưa từng thay đổi thái độ. Mỗi khi trời lạnh, ông thường dùng cơ thể mình làm ấm chăn đệm trước để mẹ có thể nhanh chóng ngủ ngon.
Không chỉ vậy, ông còn khom lưng nằm ở chân giường, đợi nghe thấy tiếng mẹ thở phì phò vì ngủ say thì mới yên tâm lặng lẽ vào chiếc giường cỏ của mình nghỉ ngơi.
Khi mùa hè đến, ông sẽ treo chiếc chiếu sậy trước cửa nhà làm rèm, ông để mẹ ngủ trên chiếc sập trúc, còn mình thì cởi trần ngủ ở trước cửa nhà, ý là muốn để muỗi đến đốt mình chứ không đốt mẹ.
Nhà người con hiếu thảo này ở gần cánh đồng hoang, theo lẽ thường mùa hè sẽ có rất nhiều muỗi, nhưng điều kỳ lạ là không có một con muỗi nào bén mảng tới nhà của ông. Mọi người trong thôn biết chuyện đều nghĩ là do lòng hiếu thuận của ông đã cảm động tới thần linh, nên mới xảy ra kỳ tích này.
Tất cả họ đều vô cùng kính ngưỡng phẩm hạnh của ông và thi nhau gọi ông là ‘Ngô hiếu tử’. Tuy vậy vì gia cảnh ‘Ngô hiếu tử’ nghèo khó nên không ai chịu gả con gái cho ông. Ông cũng tuyệt nhiên không nghĩ tới việc lấy vợ.
Dù bị oan vẫn quỳ trên mặt đất nghe mẹ trách mắng
Vào một hôm khi đang gánh nước vào quầy hàng, Ngô hiếu tử vừa hay gặp công tử nhà họ Mai của huyện Ân mặc quần áo đẹp đẽ quý phái đi tới, không may nước sóng ra ngoài bắn vào quần áo của Mai công tử. Công tử lớn tiếng nạt nộ, hạ nhục ông. Ông lại đứng thẳng, không hề sợ hãi.
Lúc này người quản lý trong quầy hàng vội vàng chạy ra, vòng tay xin Mai công tử thứ lỗi rằng: “Công tử đừng nổi giận, đây là vị ‘Ngô hiếu tử’ nổi tiếng”.
Mai công tử sau khi biết chuyện, đang phẫn nộ đã lập tức chuyển sang thái độ vui vẻ, lập tức mượn 5 xâu tiền của cửa hàng tặng cho hiếu tử. Ngô hiếu tử kiên quyết từ chối không dám nhận.
Thấy vậy vị quản gia giơ ngón tay vô danh lên cho ông xem. Theo ngôn ngữ của người câm lúc đó, ngón cái đại diện cho trời, ngón trỏ đại diện cho đất, ngón giữa đại diện cho người cha, ngón vô danh đại diện cho người mẹ, còn ngón út đại diện cho vợ con. Ngô hiếu tử thấy vậy, hiểu rằng Mai công tử thương ông có mẹ già, bèn quỳ xuống đất khấu bái cảm tạ, ú ớ chỉ lên trời dưới đất, dừng như muốn thể hiện sự cảm kích vô cùng đối với công tử.
Sau khi gánh nước xong, Ngô hiếu tử về nhà. Vừa vào đến thôn đã thấy mẹ già tựa cửa đứng chờ, ông vui vẻ gọi chào, bước chân vội vã trên con đường đất trơn trượt, trông ông lúc ấy như sắp ngã đến nơi.
Ngô hiếu tử đưa số tiền được Mai công tử tặng cho mẹ, bà nhìn thấy nhiều tiền như vậy, kinh ngạc hỏi chúng từ đâu đến. Ngô hiếu tử ú ớ dùng ngón tay vẽ vẽ, vạch vạch nhưng mẫu thân không hiểu được, bèn dò hỏi khắp nơi xem tiền ở đâu ra, nhưng không ai biết.
Mẫu thân sợ rằng con vì nghèo khó mà lầm lạc đi trộm cắp nên vô cùng giận dữ, Ngô hiếu tử vội quỳ xuống nghe mẹ trách mắng. Bà vô cùng tức giận nói: “Ta thà có một đứa con trai gánh nước tàn tật, chứ không muốn có một thằng con sinh tà tâm đi trộm cắp!”
Nói song bà chống gậy đích thân tới quầy hàng, hỏi người trong cửa hàng, mới biết rằng số tiền này quả thực là Mai công tử tặng. Lúc này bà vừa đi vừa niệm Phật mà quay về. Mặc dù cả đi lẫn về chỉ có hơn 5 dặm đường, nhưng vì tuổi cao, lại đau ốm, bước chân khó nhọc, chậm chạp, nên rất lâu sau bà mới về đến thôn trang. Chỉ thấy Ngô hiếu tử vẫn quỳ trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Bà mỉm cười, an ủi con trai, lúc ấy Ngô hiếu tử mới lau khô nước mắt, vừa cười vừa nhảy múa kéo lấy áo mẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào giường của bà, ý nói rằng muốn giúp mẹ thay một chiếc chăn mới. Tình cảnh lúc đó thực khiến mọi người xung quanh xúc động và kính phục vô cùng.
Lòng hiếu thảo cứu cả một thành thoát nạn binh đao
Huyện lệnh huyện Ân sau khi biết chuyện của Ngô hiếu tử đã tặng ông một bức hoành phi ca ngợi sự hiếu thuận của ông. Nhưng ông cho rằng mình làm vẫn chưa đủ tốt, nên khóc lóc không dám nhận. Người trong thôn đều kính phục ông, do vậy đã treo tấm hoành phi trên cổng con đê của thôn trang, coi như niềm vinh dự của mọi người trong thôn.
Sau này có loạn quân Niệp tạo phản chạy tới vùng, suýt chút nữa thì dân làng rơi vào nạn binh đao, nhưng khi loạn quân nhìn thấy tấm hoành phi trên cổng con đê của hiếu tử đã lập tức chắp tay nói: “Đây là quê hương của hiếu tử, không được kinh động đến ông ấy”.
Sau đó quân Niệp vì kính lòng hiếu thuận của Ngô hiếu tử, còn muốn được nhìn thấy phong thái của người con hiếu thảo này, bèn tới dưới thành nói rằng: “Nếu chịu để Ngô hiếu tử lên thành, để chúng ta nhìn một lần, chúng ta sẽ lập tức rút quân.”
Bấy giờ Ngô hiếu tử không hiểu việc lắm, chỉ biết trong vùng có nạn, mọi người đều chạy vào thành, nên trước sau vẫn luôn quanh quẩn bên mẫu thân, 2 tay vung vẩy không muốn rời đi. Quân Niệp biết được hiếu tử không muốn gặp họ, chẳng bao lâu sau cũng tự động rời đi. Lần đó, tất cả người dân trong thành đều nhờ ân đức của hiếu tử mới thoát khỏi nạn khói lửa binh đao.