Tuần rồi mình có về quê nhà ở Cần Giuộc, Long An khi trở về xứ Gò mình ghé vào trạm xăng dầu ở Chợ Trạm đổ xăng vào bình xe sắp hết xăng. Trong khi kế bên vòi bơm chú đổ xăng xong cho cô Công nhân xong chờ nhận tiền. Mình thấy cô ta lật tung giỏ, cóp xe tìm gì đó rồi, ngại ngùng nói với chú bơm xăng…
Sáng nay đi gấp qua tui bỏ quên tiền ở nhà rồi, anh cho tui thiếu lại chiều dìa tui ghé trả lại cho anh. Chú bơm xăng không trả lời.
Cô Công nhân. Hay tui để đồ đây, trở về nhà lấy tiền trả cho anh.
Mình hỏi. Nhà cô ở đâu, xa không ?
Gần tới Cần Đước, đi về chừng 10 cây số.
Tui hỏi chú bơm xăng. Cô đổ bao nhiêu tiền xăng ?
50 ngàn đồng.
Thôi cô đi làm cho kịp đi, tui trả tiền luôn cho cô luôn.
Rồi làm sao con trả lại cho bác
Chuyện nhỏ thôi mà, tui gửi cô số tiền này, mai mốt có cần giúp đỡ ai cô giúp dùm tui.
Cảm ơn bác. Lòng thanh thản vì chuyện nhỏ thôi.
Để con đạp chú nha..
Ngày hôm trước mình đi thăm một vài người bạn thân ở xứ Cần miền tây vùng sông nước Cửu Long, kết hợp tìm cho thằng con khoái học, ham học có chỗ ở , để học dài hạn sau đại học ở Trường ĐHYD…Ngày hôm qua tà tà về vậy ta.
Hơi lớn tuổi mình đi xe gắn máy của con gáι tặng chạy tà tà, mệt nghỉ, rồi đi tiếp như đi tham quan du lịch vậy mà…
Từ nơi xuất phát mình thấy kim báo xăng chớp chớp mức thấp…thôi thì qua cầu Cần Thơ mình đồ xăng vậy, cây xăng hồi thằng con học BS mình ghé đồ xăng dìa khi đi cùng thằng bạn thăm con nó học BS luôn…Thế rồi qua cây xăng mà mình không để ý, khi chạy thêm vài cây số…xe tịt ..tịt..ngừng lại luôn.
Trời đất, trưa nắng, đường vắng…cặp đường lộ một chiều mé đường gắn dãy sắt ta luy chạy dài, trước mặt có cây cầu nhỏ….hổng biết làm sao…
Đẩy xe tay ga một đoạn đường vài chục mét , xe nặng nề, trưa nắng mệt thấy bà tổ nè ông ơi.
Chợt có chàng thanh niên nhỏ con, chạy xe gắn máy từ từ ghé lại.
– Xe bác sao vậy ??
– Xe hết xăng con à, qua cây xăng phía sau bác quên đổ rồi. Chắc kêu thắng con mua xăng đem đến quá..
– Phía trước gần 2 cây số mới có cây xăng, trưa nắng пóпg. Vậy bác để con đạp bác nha..
Ủa, đẩy xe chứ sao đạp xe à, thôi thì nhờ sự giúp đỡ của tình người vậy..
Thằng nhỏ hì hụt đạp xe mình qua hai cây cầu, gần cây số mới tới cây xăng.
Tới mé ngoài cây xăng mình nói dừng lại để đắt vô, nó không chịu đòi đạp tới trụ bơm luôn vì xe tay ga này dẫn nặng lắm..
Tới trụ xăng, thằng nhỏ chào rồi đi, tui bảo nó chờ chút, mở cốp xe. Lần này mình qua thăm những người bạn thâm tình nên có đem theo một ít đặc sản cớm ngò Cần Giuộc, hôm qua gửi cho vài người còn lại hai cây trong xe và hủ mắm nhỏ xứ Gò
Thằng nhỏ tưởng tui lấy tiền trả công, nó khoác tay lia lịa.
– Thôi, thôi bác à, con không lấy tiền đâu, đạp giúp bác chút mà, con đi nha bác
– Mình nghiêm nghị. Để bác gửi con đặc sản rẻ tiền quê bác, đây là món quà nghĩa tình, tình đời, tình người. Quê con ở đâu ?? làm ở đâu vậy.
Thằng nhỏ xuống xe, khoanh tay.
– Thưa bác quê con Bạc Liêu, con làm công nhân ở thành phố HCM. Con cám ơn bác món quà quí này, chúc bác đi về bình an khỏe mạnh
– Con đi bình yên, mạnh khỏe nha con.
Thằng nhỏ khoanh tay chào bịn rịn. Mình cũng bịn rịn nhớ ơn thằng đạp xe giúp
Đời cũng có còn những người có nghĩa có tình..
Trên đường về vui vui vui..
Tác giả Sông Giang Nguyễn