Bà ơi! Hôm nay tôi mời bà sang uống với tôi li trà buổi sáng. Nhân thể tôi có chút tâm sự muốn chia sẻ cùng bà.
Tôi về ở căn phòng này đã 20 năm. 20 năm bà và tôi là hàng xóm của nhau.
Các cụ nói :bán anh em xa mua láng giềng gần. Hàng xóm tối lửa, tắt đèn có nhau.
Vậy mà tôi với bà ngoài cái gật đầu chào hỏi mỗi khi chạm mặt thì chưa bao giờ nói với nhau dù chỉ vài lời .để hỏi thăm sức khỏe, tuổi tác hay quê quán quê nhà.
Hôm nay , tôi muốn nói với bà vài ba câu chuyện. Có lẽ là lần đầu và cũng là lần cuối, vì tôi sắp phải đi xa. Lúc mới đến đây, tôi và bà còn trẻ, cùng sống độc thân.
Tôi cứ nhớ bài thơ Cái giậu mùng tơi của nhà thơ Nguyễn Bính. Bài thơ từ thời học cấp 3 đó bà. Sao ông ấy viết hay thế.
Đời thường là thơ, thơ cũng là đời. Bên này thì kiếm đâu ra cái giậu mùng tơi. Phòng bà cách phòng tôi bởi bức tường, nhưng lại dùng chung chiếc dây phơi.
Tôi đã ăn cắp ý thơ của Nguyễn Bính để viết bài thơ cho hoàn cảnh của mình. Thơ viết xong, nhưng vẫn để trong lòng. Có dịp nào để đọc cho bà nghe đâu. Hết năm này qua năm khác, giờ đã gọi nhau bằng ông, bà.
Tôi đọc bà nghe, lời thơ vẫn thế, ý thơ vẫn vậy. Ủa, sao bà đỏ mặt, mà sao nãy giờ bà chẳng nói gì? Thôi được, 20 năm bà không nói, thì bây giờ bà cứ ngồi yên, tôi đọc bà nghe nhé.
Phòng nàng ở cạnh phòng tôi
Cùng chung một chiếc dây phơi áo quần
Hai người còn sống độc thân
Nhiều khi lấy lẫn áo quần của nhau
Trở trời sổ mũi nhức đầu
Nàng không ngủ được, tôi sầu quên ăn
Giá đừng có giậu vách ngăn
Thể nào tôi cũng đắp chăn cho nàng
Tôi chiêm bao giấc mơ màng
Thấy con bươm bướm nhà nàng bay vô
Cánh vàng óng mượt như tơ
Rung rung mấy sợi râu ngô diệu kỳ
Bướm ơi, chớ vội bay đi
Sang chơi bướm có điều gì hỏi tôi
Bướm vàng e thẹn trả lời
Em tìm chiếc váy em phơi trên sào
Váy em anh đã cất vào
Lúc chiều đài báo mưa rào có giông
Bây giờ em mặc váy không
Váy em để dưới gối bông đầu giường
Bướm vàng e lệ dễ thương
Từ từ hạ cánh xuống giường cạnh tôi
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
Giật mình tỉnh giấc, buồn ơi là buồn.
Đó, chỉ là 1 giấc mơ thôi bà. Một giấc mơ chép lại thành thơ. Sắp tới căn phòng này sẽ đóng cửa, tôi theo các con đi thành phố khác. Chắc thì thoảng mới về.
Bà giúp tôi chăm sóc mấy chậu hoa này, đến mùa đông bà đưa chậu nhật quỳnh vào phòng bà nhé. Loài xương rồng sống mãnh liệt trước khô cằn nắng nóng, nhưng lại dễ dàng gục ngã trước giá lạnh tuyết sương.
Loài cây mộc mạc, nhưng hoa đẹp kiêu sa. Không cho đời hương thơm nhụy ngọt, nhưng là biểu tượng của sự vượt khó vươn lên. Những gì muốn nói, tôi nói xong rồi.
Chúc bà ở đây mãi mãi có sự yên bình bà nhé. !Kìa, sao bà lại khóc. Bà muốn viết gì cho tôi à. Vâng, để tôi đi lấy giấy bút. Đây đây, bà viết đi.
Tg Hồng Quân Lê