Ký ức một đời đàn bà – Người phụ nữ thường khổ vì nặng tình nặng nghĩa

vrvd-1

Chị như con điên gào thét chửi rủa om sòm cả xóm phải nghe , chị nhảy vào cào cấu anh vừa khóc vừa chửi . Ông bạn nghiện kia là người cùng xóm có họ với nhà chồng can vài câu rồi lỉnh mất. Hàng xóm chẳng ai can vì xóm ấy hầu như nhà nào cũng có người nghiện .

Anh im lặng chịu đựng cơn điên của chị , vừa thu dọn chiến trường thật nhanh không chị đập phá thì mất đồ nghề . Khi chị mệt rồi và thằng bé khóc thét thì chị quay ra ôm con cho bú trong nước mắt rơi ướt hết mặt con .

Lúc ấy anh bảo anh không nghiện mà mệt quá thì khi người họ hàng xin vào nhà hút nhờ thì anh xin điếu . Thật tội nghiệp cho chị khi nghe chồng giải thích thế mà chị cũng tin

 

Để có cuộc sống bình an và hút nhiều tài lộc, hãy tham khảo các vật phẩm phong thủy thủ công của Hòn Ngọc nhé!

 

Rồi chị quay ra chợ khóc lóc kể lể với các chị với bạn hàng . Một chị bán cùng dãy mới bảo :

– Tao nói thì mày bảo tao dựng chuyện . chồng mày nghiện lâu rồi , nhiều lần sang hút với người nhà tao !

Sau này chị mới biết là chồng chị nghiện từ khi chưa lấy chị . Khi hết nghĩa vụ quân sự anh lên bãi vàng làm một thời gian với thanh niên ở xóm và khi về vàng chẳng thấy đâu nhưng tất cả đều không thoát nàng tiên nâu .

Chị ngờ nghệch với tệ nạn , chị thích truyện ngôn tình và nhất là đến lúc ấy dù đi chợ bán hàng nhưng chị vẫn thánh thiện không hiểu mặt trái xã hội thế nào .

Cuộc sống chị từ ấy là một vòng luẩn quẩn .anh cứ nghiện rồi hai vợ chồng lại chửi đánh nhau , rồi anh bỏ nhà đi , không trông con cho chị đi chợ . anh lại nhắn nhủ xin lỗi hứa hẹn , rồi vì chị yêu anh lại tin lời anh và ngây thơ nghĩ vì yêu vợ con anh sẽ bỏ được nghiện nên chị bỏ qua và rồi .. .. lại khóc mếu .

Nhà nội ở gần đấy nhưng thấy con trai nghiện con dâu luôn kêo gào nên càng né tránh sợ vạ lây và gần như từ mặt , chị chồng em chồng cưới cũng không ai mời ai bảo , con trai chị chơi ở nhà chị gái chị ngay cổng nhà nội vào ngày cưới chị chồng mà không một aiI gọi thằng bé cho nó nắm xôi hay cái kẹo !

Cháu có tội tình gì đâu và là dòng máu nhà nội mà . Lỗi lầm là do bố mẹ cháu chứ . Giờ chuyện này vẫn là giai thoại của những người lớn tuổi khu nhà nội .

Mẹ đẻ dù thương con nhưng ngày ngày vẫn phải lao động ruộng vườn chỉ biết có chút hoa quả rau củ mang sang cho con . Mẹ là mẫu người phụ nữ cam chịu cổ xưa .quan niệm của Mẹ chị là chồng có thế nào cũng phải chịu, đàn bà bỏ chồng là bị cười chê . Mẹ chị góa chồng từ khi chị 14 tuổi em trai chị 11 tuổi và ở vậy nuôi con. Mẹ xót con xót cháu vài ngày lại đạp xe sang thăm.
Giai đoạn ấy ai có người nhà nghiện mới hiểu được nỗi nhọc nhằn cơ cực của chị được .

Cả nhà chị trông vào sạp hàng vải ấy , anh không có việc làm mà độ tần suất hút thuốc phiền càng tăng . Tiền chị dồn góp và vay của bạn chợ để về chợ Đồng Xuân lấy hàng giấu đâu anh cũng tìm ra và rút lõi .

Mỗi khi về Hà Nội trả tiền gối chuyến trước và lấy chuyến mới . Tiền kẹp sẵn cho mỗi chủ hàng nhưng khi họ đếm đều bảo thiếu . Chỉ dám bảo đếm nhầm chứ đâu dám bảo bị chồng nghiện lấy , nói thế chẳng ai giao hàng nữa .

Khi không lấy được tiền của vợ thì anh mang đồ đạc trong nhà đi bán đi đổi thuốc phiện . Nhà có gì đáng giá đâu ngoài cái ti vi đen trắng , cái xe đạp mi ni tàu, cái bàn là …vv vì có sắm nữa thì cũng bay theo làn khói thuốc .

Bình thường khi không lên cơn vật thì anh thương con chiều vợ lắm . Nhưng khi cơn vật lên thì anh bất chấp ! Từ quần áo của con đến cái dây bạc con đeo tay , lọ nc hoa chống muỗi cho con anh cũng mang đi quy thành thuốc phiện .

Đơn cử như cái bàn là Đức ngày ấy chị mua 70 nghìn mà chị chuộc đi chuộc lại bằng mua mười mấy cái bàn là khác . Cuộc đời chị cứ trôi đi trong chửi rủa đánh nhau rồi lại xin lỗi lại hứa hẹn . Rồi anh quyết tâm cai tại nhà , chị mừng lắm !

Con mang đi gửi nhà giữ trẻ tư , chị nhốt anh trong nhà mỗi khi đi chợ , về thì đón con rồi nấu nướng bồi bổ cho anh . Được khoảng đôi tuần anh bảo hết vật rồi . Chị sung sướng khoe khắp chợ , anh lại ra chợ bán hàng với chị , trưa ăn cơm chợ chiều đón con về cùng nấu cơm ăn .

Nhưng rồi chị lại thấy mất tiền , lại thấy nay sấp hàng này mai sấp vải khác thiếu vài mét . Anh lại tái nghiện và cuộc sống vợ chồng của chị lại như phường tuồng . Chỉ khổ thân đứa con nhỏ rúm ró khi chứng kiến bố mẹ Xung đột . Nó bé lắm chưa thể san sẻ nỗi đau của chị .

Rồi chị có thai khi thằng bé mới được 10 tháng tuổi . Cái thai trong bụng nó máy chị mới biết mình chửa . Bởi chị vừa nuôi con bú mà vẫn thấy tháng , mà tháng có tháng không rồi cuộc sống vất vả chị chẳng hề biết mình mang thai . Dù cái thai đã lớn nhưng chị vẫn quyết bỏ .

đến giờ chị vẫn không hiểu sao mình có ăn có học mà ngu thế ! Không vào bệnh viện làm mà đi làm tư . Mất con mà suýt mất mạng chị .suốt cả phần đời còn lại chị dằn vặt đau khổ vì lỡ bỏ đứa con này.

Nhưng rồi chị cũng chỉ dám nghỉ chợ 1 ngày rồi lại ra ngồi bán hàng vì ko ra bán tiền đâu mà sống mà nuôi con . Và ko bán thì hàng cũng ko cánh mà bay vì chồng nghiện . Quanh chị có nhiều nhà như nhà chị rồi chị cũng quen chấp nhận sống như vậy .

Khi con trai chị được hơn 2 tuổi chị lại có thai ( chị ko đặt được vòng tránh thai vì chị cứ đặt là đau lưng và rong kinh không hết ) . Chị cũng muốn đẻ nhưng lại sợ hoàn cảnh như vậy đẻ có nuôi nổi không .

Cứ giằng xé như vậy khi cái thai được hơn hai tháng . Một chị bạn hàng rủ đi xem bài Tây . Ông thầy phán : – em đang có thai và đang muốn bỏ đúng không ? Em đừng bỏ đẻ đứa này sẽ là con gái và nó sẽ mang tài Lộc cho em !

Nhờ lời phán của thầy mà chị quyết giữ lại cái thai và đến tháng 9/1993 chị sinh một cô con gái đẹp như thiên thần . Chị sung sướng quên hết khổ đau nhưng cũng chỉ dám nghỉ 16 ngày rồi mang cả 2 bé đi gửi để đi chợ

Nhưng niềm vui ấy chẳng được lâu mà tai họa lại ập xuống đầu chị .

Tết nguyên đán năm 1994 chị cũng chỉ nghỉ hàng ăn Tết có 2 ngày rồi đi bán hàng ( ngày Tết bán rất đắt hàng ) . Mùng 9 Tết chị đang bán hàng thì có người báo chồng chị đi xe máy gây tai nạn cho một bà cụ và bà cụ đã nhập viện . Chồng chị cũng vào viện nhưng sau đó trốn mất .

Chị hoảng sợ vì chuyện quá sức của chị . Hoá ra chồng chị mượn xe babeta ( ngày ấy hay gọi là xe bét nhè ) của người chị gái làm giáo viên để đi mua thuốc phiện về hút thì va vào bà cụ 74 tuổi sang đường .

Khi bà cụ vào viện chụp chiếu gẫy xương bả vai đầu óc không sao . Cụ còn ngồi được và bảo chồng chị là không sao đâu ! Thế mà đến hôm sau Cụ lả dần và viện trả về nhà chờ đi . Chị cùng bố chồng và anh rể chồng chị gái chị đến nhà bà cụ .

Chị sợ nên bế cả con bé đi theo . Đến nhà cụ chị quỳ xuống chân giường nơi cụ nằm hấp hối để thay chồng tạ lỗi với cụ . Chị bị con trai của cụ đuổi ra khỏi nhà . Bà cụ mất , chồng thì trốn mất tích , chị bị đuổi nhưng vẫn đến đưa tang cụ .

Rồi chị cũng không biết nhà chồng chị có đền bù cho gia đình bà cụ không nữa . 3 ngày bà cụ xong thì đêm ấy 3 mẹ con đang ôm nhau ngủ thì có người gọi tên chồng chị . Chị mở cửa ngó ra và sợ chết trân khi thấy một người đàn ông đội khăn Xô trắng đứng ở sân , người đó là con trai bà cụ chống gậy đội khăn Xô vào tìm chồng chị .

Đêm hôm khuya khoắt nhà thì ở lưng đồi , nhà nọ cách nhà kia cả một cái vườn hỏi sao chị không sợ đến lả người . Người con trai cụ khóc lóc bảo tìm chồng chị để giải quyết đền bù . Chị giải thích chồng chị đi đâu mất từ hôm đó không về nhà chỉ có 3 mẹ con .

Làm mình làm mẩy mãi người con trai cụ mới về ( khi bà cụ mất trên xe đưa cụ vào nghĩa trang hàng xóm nhà cụ bảo anh này sống bất Hiếu với cụ lắm . Cụ ở riêng ăn riêng ở nhà cũ bên cạnh .

Khi cụ mất thì đưa cụ lên nhà trên vì anh này cũng có chức sắc trong một cơ quan . Sau này bị đi tù vì hiếp dâm con gái mới 11 tuổi của người tình ) . sau đêm ấy chị sợ đến mất tiếng nói không ra lời cả tháng sau mới khỏi .

Rồi chồng chị về và bảo phải có 1, 5 triệu đền bù thì mới lấy xe máy công an giữ ra trả chị chồng .

1,5 triệu với chị lúc ấy không phải không có , nhưng chị ức vì anh gây lên tội rồi bỏ mặc cho chị chống đỡ. Chị vẫn trong thời kỳ mới sinh con . con thì nheo nhóc nên chị bảo không có trách nhiệm , ai làm người ấy chịu . Rồi hôm sau chị đi chợ về không thấy chồng đâu và cái ti vi đen trắng cũng ko còn .

Chị tưởng mất trộm nên kêo khóc vì tiếc của . Hàng xóm mới sang bảo thấy chị chồng đến lấy mang đi rồi . Thì ra thấy chị không cho tiền chồng đền nên chồng đã gán nợ ti vi cho chị chồng .

Biết được chân tướng sự việc , chị uất ức tột độ ! Cái ti vi chị đã chuộc đi chuộc lại từ những nơi chồng chị cắm để cho thằng bé 3 tuổi của chị xem lỡ lòng nào chị chồng bắt nợ . Giá như chị ấy trực tiếp gặp chị nói phải đền bù cho chồng để lấy xe ra mà chị không đồng ý thì chị bắt nợ còn chấp nhận được .

Ở vị trí chị lúc ấy sự việc xảy ra quá bất ngờ , hai đứa con một 3 tuổi một hơn 3 tháng thì làm sao vui vẻ đưa tiền cho ông Chồng nghiện đi đền đc . Thâm tâm chị nghĩ cứ để thêm vài hôm cho chồng hiểu tội mình gây ra chết người rồi lánh đi để vợ con gánh chịu chứ đâu chối bỏ trách nhiệm .

Chị chồng là một nhà giáo tôn kính kinh tế khá giả sao lại hành động với em với cháu ruột mình thế ! Không hiểu có lúc nào lương tâm chị cắn rứt không ?

Đến nước này chị quyết tâm ly hôn chồng dù chị vẫn yêu anh. Trong khổ đau bẽ bàng nhưng chị vẫn nặng tình với anh. Nhưng chị nghĩ chỉ bỏ nhau thì mới giải thoát cho chị và hai con .
Và khi ra toà mới bạc bẽo làm sao . Năm ấy chị 28 tuổi

Bài Tuấn Loan.

Chia sẻ bài viết: