Lã Động Tân hỏi một câu, sư phụ kinh ngạc: Ngang bằng với 3000 công đức, 800 thiện hành
Lã Động Tân có thể được xem là một trong những vị Thần Tiên nổi tiếng nhất trong Bát Tiên. Dân gian tương truyền Đạo thuật của ông cao siêu, hay làm việc thiện, giúp đỡ người nghèo khó, ông được dân chúng vô cùng kính trọng.
Nhưng trước khi đắc Đạo thành Tiên, vị Lã Đại Tiên Nhân này là một học giả sống ở thời nhà Đường. Trong “Toàn Đường thi” cũng bao gồm bốn tập thơ của ông, tổng cộng với hơn 200 bài thơ.
Tuy nhiên, có rất nhiều học giả tài năng, vậy làm sao ông có thể đắc Đạo thành Tiên? Ngay cả sư phụ Chung Ly Quyền của ông cũng nói rằng, trong hơn 1.100 năm từ thời nhà Hán đến nhà Đường, ông đã tính toán rất kỹ mới nhận một đồ đệ như Lã Động Tân. Vậy ở Lã Động Tân có điểm gì đặc biệt?
Gia nhân đều tắt thở, Lã Động Tân bình lặng như không
Một ngày nọ, một anh chàng thư sinh đẹp trai có khuôn mặt trắng trẻo, tầm thước hơn mét tám đến gõ cửa một ngôi nhà, người này không ai khác chính là nhân vật Lã Động Tân. Nhưng sau chuyến đi xa quay trở về, anh gõ cửa rất lâu, chỉ thấy vắng lặng, không có khuôn mặt quen thuộc của người nhà xuất hiện.
Trong lúc không biết làm thế nào, anh đành trèo qua tường bước vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến anh thất kinh! Anh thấy tất người nhà mình lần lượt nằm trên giường, không ai còn thở, giống như họ bị bệnh và chết vậy.
Biến cố thình lình này không khác gì sét đánh ngang tai! Người bình thường chẳng phải đau đớn thống khổ đến mức nghẹt thở sao? Nhưng Lã Động Tân lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, im lặng một hồi lâu, không rơi một giọt nước mắt, lục tung tìm mấy cái hộp, và tủ, tìm tất cả tiền bạc trong gia đình, và định mua một cái quan tài để tẩm liệm thi thể người nhà.
Đúng lúc khi anh chuẩn bị đi ra ngoài, thì bất ngờ có một người nhà mở mắt ra, sau đó người này lại bất ngờ ngồi dậy, không phải là xác chết vùng dậy, mà thực sự là sống dậy. Tiếp đến là người thứ hai, thứ ba, và cuối cùng tất cả các thành viên trong gia đình đều ngồi dậy. Lúc này đúng thật là một điều kỳ diệu và đáng mừng khôn xiết, nhưng Lã Động Tân không cảm thấy vui mừng quá mức, anh vẫn hết sức bình tĩnh!
Chẳng lẽ Lã Động Tân là một kẻ máu lạnh, vô tình? Hoàn toàn trái lại, chỉ là Lã Động Tân có cái nhìn sâu sắc về lẽ trời và nhân thế, tin rằng sinh tử hữu mệnh, linh hồn người thân đã lìa khỏi xác thì đều có con đường đi riêng. Nếu nhân duyên đã hết, dốc lòng thành ý và lễ nghi để chôn cất họ.
Miễn là khi còn sống có thể tu Thiện, thì khi ra đi sẽ đi tới được nơi tốt đẹp, Thiên Đạo là như thế, làm sao có thể sinh lòng oán trách? Đời người làm sao có thể luôn được như ý, nhưng cần phải làm được không hổ thẹn với lòng mình. Đó là lý do tại sao Lã Động Tân có thể giữ bình tĩnh trước biến cố lớn như thế.
Nhiều người cũng cảm thấy những đạo lý này rất đúng, nhưng khi chuyện xảy ra lại khó cắt đứt được tình thân, khó bỏ được thân thể thế gian, chịu không thấu thống khổ, tuyệt vọng, thực sự sống cũng khổ, chết cũng khổ! Thật sự khó tìm được người có thể có cái nhìn thấu triệt và buông bỏ trước sinh tử như Lã Động Tân!
“Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn”
Một lần khác, Lã Động Tân mang một số đồ ra chợ bán. Sau khi thỏa thuận giá cả với một người mua, ngay khi đối phương nhận hàng đã thấy hối hận, nói rằng chỉ có thể trả một nửa giá!
Người bình thường khi gặp phải chuyện này, sẽ không tránh khỏi tranh luận tới đỏ mặt tía tai, không lấy lại công bằng thì không chịu để yên, thậm chí còn có thể gây ra án mạng! Như câu nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn!” Nhưng Lã Động Tân không hề tranh cãi, vui vẻ chấp nhận, không muốn suy tính thiệt hơn, tranh đấu vì chút việc nhỏ này mà ra tay, và tiêu tốn năng lượng!
Bị người ăn xin quát mắng
Ngày đầu tiên của năm mới, mọi người khắp nơi đều tràn ngập niềm vui, nhưng một người ăn xin đến cửa nhà Lã Động Tân, dựa vào cửa chính xin tiền, Lã Động Tân lập tức mang tiền và đồ vật ra đưa cho anh ta, nhưng ai ngờ người ăn xin tham lam, không biết đủ, cầu xin hết cái này tới cái khác, đưa cho anh ta chậm một chút thì bị anh ta lớn tiếng quát mắng. Lã Động Tân không những không tức giận, mà còn tươi cười xin lỗi anh ta, người ăn mày mỉm cười mãn nguyện rồi bỏ đi.
Người bình thường có thể bố thí tiền cho người nghèo mà không mong chờ được đối phương cảm ơn, nhưng nếu đã cho tiền mà còn bị mắng thì ai có thể chịu nổi! Vì vậy, công phu nhẫn nhục đó không sánh nổi với với Lã Động Tân!
Quyết đấu tay đôi với hổ
Một ngày khác, Lã Động Tân đang lùa một đàn cừu vào núi để gặm cỏ thì bất ngờ một con hổ sặc sỡ xông đến đàn cừu. Lã Động Tân thấy những con cừu tội nghiệp sắp trở thành bữa ăn của con hổ, không đành lòng, ông xông ra chặn đứng giữa bầy cừu và con hổ.
“Nhìn như hổ đói” là từ hoàn hảo để mô tả cách con hổ nhìn Lã Động Tân. Tuy nhiên, trong chớp mắt, nó bắt gặp ánh mắt chính trực và điềm tĩnh của anh, cặp mặt giao nhau, con hổ bất ngờ quay đầu, bỏ đi. Xem ra nó cho rằng, người này quá dũng cảm, bản thân nó không thể động vào được, hoặc người này đẹp trai thế không ai nỡ ăn thịt, nên quay đầu bỏ đi.
Vì vậy có thể nói, dũng khí toát lên từ Lã Động Tân đã đạt tới mức độ xả bỏ và quên cả sinh tử của bản thân, khiến hổ dữ cũng phải sợ hãi.
Trên đời thường sẽ gặp nhiều chuyện không được như ý, những việc không may mắn mà Lã Động Tân gặp phải quả thực là không ít, thường là hết cái này đến cái khác.
Nhà bị trộm
Một hôm, Lã Động Tân có việc ra khỏi nhà, khi quay trở về, ông phát hiện nhà bị kẻ trộm đột nhập vào, vàng bạc cùng các đồ giá trị đều bị lấy đi sạch. Đây thực sự là hoạ từ trên trời giáng xuống, những ngày tới đây không có tiền, không biết sẽ sống ra sao.
Có ai gặp phải sự tình như thế mà không tức giận, không lo lắng? Thế nhưng, Lã Động Tân bị mất tài sản, nét mặt không hề phẫn nộ, trong lòng cũng không hề bi quan, mà vô cùng bình tĩnh. Ông tìm một cái cuốc nhỏ và đi hái thuốc, cuộc sống sau này sẽ dựa vào nguồn thu từ hái và bán thuốc để duy trì.
Qua những câu chuyện trên, có thể nhiều người nghĩ rằng Lã Động Tân quả là người có số phận không may mắn. Nhưng ông cũng gặp nhiều chuyện tốt như dưới đây.
Một hôm, Lã Động Tân lên núi hái thuốc, vừa cuốc xuống một cái, không chỉ đào ra thảo dược, còn có một thỏi vàng quý giá sáng lấp lánh. Ông nhìn kỹ tiếp, phía dưới kho báu còn chôn vài chục thỏi vàng nữa.
Đây chẳng phải là cuối cùng khổ tận cam lai, ông đã phát tài rồi sao? Tuy nhiên, Lã Động Tân mau chóng vùi đất lấp kho báu, không hề lấy một thỏi vàng. Ông thấy rằng những thứ không phải do bản thân lao động làm ra thì không thể lấy. Không vì ngoại vật tốt xấu hay bản thân được mất mà vui mừng hay đau buồn, con người trên thế gian mấy ai làm được như ông?
Cô gái xinh đẹp dụ dỗ
Kể rằng, có một thời gian Lã Động Tân một mình sống trong núi. Một đêm, ông đang đọc sách trong nhà tranh, đột nhiên có tiếng gõ cửa, ông mở cửa ra và trước mắt là một cô nương tầm 17-18 tuổi. Cô gái có vóc dáng mảnh mai, dung mạo tú lệ, cô nói rằng trên đường về nhà mẹ bị lạc đường, muốn ở nhờ qua đêm. Lã Động Tân nhìn bên ngoài trời tối, gió lạnh, lo rằng ở bên ngoài không an toàn, nên để cô nương vào trong nhà.
Nhưng không ngờ, cô gái xinh đẹp lại có tình ý với ông, cả đêm cô gái dùng mọi cách dụ dỗ ông. Cô nam quả nữ, đêm càng lúc càng yên tĩnh, đối mặt với cám dỗ của mỹ nữ, bậc nam nhi thông thường khó có thể chiến thắng được.
Tuy nhiên, với mỹ nữ hồng nhan được dâng tới tận cửa nhà, tâm Lã Động Tân vẫn lặng như nước, ngồi yên không bối rối, không một chút động. Tục ngữ có câu rằng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng Lã Động Tân không háo sắc, định lực này so với anh hùng không biết là cao gấp bao nhiêu lần.
Bí mật đồ đồng
Những việc tốt như thế này vẫn chưa hết. Một lần, Lã Động Tân ra phố mua một số món đồ bằng đồng, sau khi về nhà, ông lau chùi chúng thật kỹ, nhưng càng chùi càng có gì đó không đúng. Cuối cùng, ông phát hiện ra đây không phải là đồ đồng, mà đều là đồ làm từ vàng.
Đây là đồ do bản thân bỏ tiền ra mua, nếu là người bình thường sẽ vô cùng vui mừng, cảm thấy như trúng được món hời lớn. Nhưng Lã Động Tân nhanh chóng bọc những món đồ bằng vàng lại, tìm tới cửa hàng đã mua để trả lại đồ. Sự việc khiến mọi người vô cùng khâm phục trước sự trung thực của ông, ông không tham cái lợi nhỏ, luôn luôn nghĩ cho người khác.
Thuốc của Đạo sĩ điên
Một hôm, Lã Động Tân đang đi dạo trên phố, chợt thấy có một vị Đạo sĩ đang bán thuốc. Vị Đạo sĩ nói rằng, ai uống thuốc này vào, người đó sẽ chết, hơn nữa còn lập tức chết ngay. Nhưng đời tiếp theo sẽ có thể đắc Đạo thành Tiên.
Mọi người nghe thấy, ai ai cũng vừa giận, vừa cười chế giễu rằng vị Đạo sĩ này thực sự là bị điên, làm gì có ai dám mua thuốc của ông. Vậy mà Lã Động Tân đã mua thuốc. Vị Đạo sĩ nhắc Lã Động Tân: “Anh mau mau đi chuẩn bị hậu sự”.
Lã Động Tân không hề sợ hãi, đã thực sự uống thuốc của Đạo sĩ, kết quả ông lại bình an, không hề gì. Lẽ nào Lã Động Tân yêu thích Đạo pháp, si mê tới chết cũng không sợ?
Không phải vậy, mà ông đã nhìn thấu sinh tử, vốn coi cái chết như quay trở về. Ông biết Đạo sĩ thốt ra những lời hoang đường, bên trong đó ắt có huyền cơ, vì vậy ông dám uống thuốc.
Một con thuyền trong gió bão
Một năm xảy ra mưa bão to, nước sông dâng lên gây ra lũ lụt. Lúc này, Lã Động Tân đang trên đường đi vân du, ông cùng người dân ngồi trên một con thuyền nhỏ, khi thuyền tới giữa lòng sông, một cơn gió mạnh nổi lên. Vào lúc sóng to nổi lên, hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, mọi người đều sợ chết, khóc lóc thảm thiết.
Còn Lã Động Tân không sợ sóng gió, vẫn ngồi thẳng ở đầu thuyền, để cho nó lắc lư. Một lúc sau gió lặng sóng ngừng, không hề bị tổn hại chút nào. Cuối cùng mọi người đều cập bến an toàn.
Lã Động Tân gặp nạn không hề sợ hãi, vẫn rất điềm tĩnh, ông có niềm tin vững chắc và khả năng tự kiểm soát mạnh mẽ. Nếu như tâm ông nổi lên sợ hãi, bước chân hoảng loạn, thì có thể ông đã bị rớt xuống biển và cuốn trôi đi rồi.
Thực ra, chúng ta thử hồi tưởng về cuộc đời bản thân, có những sự việc làm không tốt, hoặc khi gặp phải lúc tai hoạ, bất trắc, nhưng không phải là khó khăn thực sự không thể vượt qua, mà là do tinh thần bất ổn, mất lý trí khiến cho ‘chuyện bé xé ra to’, và cuối cùng không vượt qua được.
Gặp quỷ gõ cửa
Một hôm, Lã Động Tân đang ngồi một mình trong nhà, chợt nhìn thấy vô số quỷ quái gớm ghiếc, đầu trâu mặt ngựa, có con muốn đánh ông, có con muốn bắt ông, có con lại muốn giết ông. Lã Động Tân không hề sợ hãi. Một lúc sau, chỉ thấy có vài chục dạ xoa áp tải những tù nhân đẫm máu khóc lóc, gào thét nói với Lã Động Tân: “Kiếp trước ngươi giết chúng ta, giờ chúng ta muốn người đền mạng”.
Bất ngờ, Lã Động Tân nói: “Giết người đền mệnh, đó là lẽ đương nhiên”.
Nói rồi ông cúi đầu, sẵn sàng đền mạng. Đúng lúc đó, bỗng nghe thấy một tiếng hét lớn trên không trung vang lên, lũ quỷ liền biến mất không còn tung tích, chỉ thấy một người ở trên trời vỗ tay, cười lớn, sau đó hạ từ không trung xuống. Lã Động Tân định thần nhìn lại, hoá ra là Chánh Dương Chân Nhân – Chung Ly Quyền.
Kể rằng, trước đây, Lã Động Tân uống rượu tại một cửa hàng rượu ở Trường An, và đã gặp Chung Ly Quyền ở đây. Lã Động Tân thấy Chung Ly Quyền có cốt cách của Thần Tiên và bậc tu Đạo nên rất muốn bái ông làm sư phụ, vì vậy ông đã viết một bài thơ:
Sau khi xem bài thơ, Chánh Dương Chân Nhân rất vui mừng, muốn nhận Lã Động Tân làm đồ đệ. Nhưng trước khi nhận làm học trò thì cần phải trải qua một số thử thách.
Lã Động Tân gặp phải hàng loạt các sự việc, tổng cộng 10 thử thách, vốn đều là do Chung Ly Quyền sắp đặt để kiểm tra ngộ tính và phẩm cách của Lã Động Tân. Thử thách cuối cùng này được gọi là “không làm việc thẹn với lương tâm, thì không sợ quỷ gõ cửa”.
Lã Động Tân tâm chính, thấy yêu ma tới, ông chấp nhận nếu như mình nợ mạng thì sẵn sàng đền mạng, có thể nói là chính khí ngay thẳng, không sợ gì quỷ thần.
Tất cả các thử thách của Chung Ly Quyền đặt ra, Lã Động Tân đều vượt qua.
Dạy kim thuật
Lúc đó, Chung Ly Quyền rất vừa ý, ông nói với Lã Động Tân rằng: “Tâm trần khó diệt, Tiên tài khó đắc. Ta tìm kiếm đồ đệ còn cấp bách hơn là kẻ khác tìm ta. Hiện ngươi đã vượt qua cả 10 thử thách, sau này đắc Đạo là nhất định, không phải nghi ngờ gì, chỉ là công đức thiện hành của ngươi đều chưa đủ. Bây giờ ta sẽ dạy ngươi kim thuật biến sắt thành vàng bạc. Ngươi có thể dùng nó để cứu tế thế nhân, đem lại lợi ích cho chúng sinh, đợi khi hoàn thành 3.000 công đức, 800 việc thiện, ta sẽ lại tới độ ngươi thành Tiên”.
Xem ra muốn trở thành thành Tiên, đầu tiên Lã Động Tân phải tích được nhiều công đức mới được. Lúc đó Lã Động Tân vẫn có nghi ngờ, liền hỏi: “Dùng kim thuật biến ra vàng, bạc, liệu sau đó có biến đổi gì không?”
Chung Ly Quyền đáp: “Sau 3.000 năm, nó mới biến trở lại thành sắt”.
Lã Động Tân nói: “Nếu vậy, xem ra món đồ đó lại lừa dối người 3.000 năm sau. Con không muốn làm việc này”.
Nghe thấy Lã Động Tân nói vậy, Chung Ly Quyền ha ha cười lớn, rất vui mừng nói: “Dựa vào thiện tâm này của ngươi, 3.000 công đức và 800 thiện hành đều đã ở trong đó rồi”.
Sau đó, Chung Ly Quyền liền lập tức truyền dạy Lã Động Tân Đạo Pháp. Lã Động Tân chuyên cần tu hành, cuối cùng trở thành một vị Thần Tiên nổi tiếng. Ông có Thần thông quảng đại.
Ông giỏi giả kim thuật nên thường tế thế cứu người, được cho là có đặc tính của Thần y. Tay ông cầm kiếm Thần, có thể trảm yêu phục ma, có đặc tính của Thần võ. Ông từng học lôi pháp, có thể triệu hồi ngũ lôi nguyên soái, hô mưa hoán vũ, nên lại vừa được gọi là Thần lôi.
Ông từng đỗ tiến sĩ, nên còn được gọi là Thần khoa bảng. Ngoài ra, ông thường uống rượu, hoá thành kẻ giả điên để điểm hóa cho thế nhân, nên được gọi là Thần rượu. Bên cạnh đó, ông còn được xem là Thần tài, Thần đào vàng và các loại mỏ kim loại, thậm chí là Thần tổ nghề tóc.
Lã Động Tân từng làm một bài thơ mang tên “Thấm Viên Xuân” để tổng kết về những thần thông không gì không thể của ông:
Đêm ngủ Thương Ngô, sáng Bồng Lai Đảo, ngâm nga bay quá Động Đình Hồ.
Rượu say Nhạc Dương Lâu, gối đầu núi Ngọc Sơn, để ta ngon giấc.
Đi không tung tích, đến đi bất định, nửa như kẻ cuồng nửa kẻ điên.
Dùng tùy ý, xách làn vác kiếm, buôn bán khói mây.
Phiêu du nhân gian bấy lâu, từng ngồi chỗ đầu Đông Hoa.
Đẩy đổ lầu ngọc, trồng cây kỳ diệu.
Rút cạn Hoàng Hà, nâng gót chân ta.
Đập tan san hô, vươn mình Bắc Hải.
Cúi đầu trước bảo tọa Hư Hoàng.
Chẳng việc khó, muốn tám trăm công thành, hành khắp tam thiên.
Có thể thấy, không phải là không có Thần Tiên, người phàm cũng không phải là không thể thành Tiên, chỉ có điều nhận thức của Tiên giới đối với danh lợi sắc hoàn toàn tương phản với con người bình thường.
Những thứ con người truy cầu, Thần Tiên không muốn; những thứ con người xem trọng thì Thần Tiên cần vứt bỏ. Tại sao như vậy? Những thứ bạn truy cầu cả một đời, nhưng lại không thể mang đi thứ gì. Họ cả đời vứt bỏ, nhưng lại cái gì cũng có thể có được.
Theo NTDVN