Hôm qua tôi dự đám cưới con của một người bạn, tình cờ gặp một người phụ nữ thành công về mặt kinh tế, nhưng không thành công về mặt hôn nhân và được cô ấy bình tĩnh phân tích rất rõ về nguyên nhân gây ra đổ vỡ cũng như hâu quả của nó.
Nhận thấy sự phận tích của cô rất thưc tế và có thể là bài học cho nhiều người,tôi xin phép cô ấy được chia sẻ trên facebook về những suy nghĩ của cô thì cô sẵn lòng với điều kiện là tôi phải đổi nghề, đổi tên và đổi nơi cư trú của cả 2 vợ chồng cô ấy. Xin mời các bạn cùng đọc.
Chị có biết không, những năm 90,91 giống như đại đa số người Việt nam, tụi em cưới nhau khi cả 2 đều trắng tay và không biết cách gì để có thể làm ra tiền, nhưng vì yêu nhau mà cưới chứ cũng không biết mình sẽ làm gì để nuôi con khi hai vợ chồng đều là giáo viên dạy sử địa.
Tụi em vừa đi dạy vừa nuôi heo nuôi gà như nhiều gv khác. Từ nuôi heo lên nuôi bò sữa, từ gà thịt sang gà đẻ. Tụi em quần quật kiếm từng đồng nhưng rất hạnh phúc vì cả hai đều nhận thấy sự làm lụng vất vả của nhau nên rất quý trọng nhau.
Thay vì đem sữa bò và trứng đi bán, chúng tôi cặm cụi làm yogurt, bánh bông lan, bánh flant cho chồng đem đi bỏ mối và vợ thì bán lẻ. Công việc trôi chảy đến độ chúng tôi thuê thêm nhiều nhân công từ khâu nuôi đến khâu làm bánh và mở chuỗi cửa hàng để bán sản phẩm từ sữa và trứng.
Chúng tôi gây dựng thương hiệu với chất lượng tốt và an toàn vệ sinh thực phẩm.
Khi có vốn và thương hiệu rồi chúng tôi bán cả cơ ngơi và thương hiệu để kinh doanh xe hơi. Chồng đi học thêm về cơ khí sửa chữa, lái xe vợ học thêm quản trị kinh doanh, quản lý nhân sự và kế toán. Chúng tôi mở gara sửa xe, mua bán xe, nhập xe cũ sửa chữa, tân trang và bán lại.
Chúng tôi bảo hành và chăm sóc khách hàng với tất cả tấm lòng và tinh thần trách nhiệm nên công việc càng lúc càng phất. Không dừng ở đây, cả hai vợ chồng đề có kế hoạch phát triển riêng theo ý của mình.
Sau mấy lần đi thăm bà con và bạn bè nằm bệnh viện, tôi quyết định mở bệnh viện vì nh cầu về khám chữa bệnh ở VN rất lớn, trong khi bệnh viện công không thể nào cung ứng nổi. Trong khi đó, ông chồng tôi quyết chí trở lại nghành giáo dục, mở trường nghề và trường Đại học.
Tôi xin thú thật lúc ấy chúng tôi chỉ muốn chứng tỏ mình có năng lực vì chúng tôi quá tự tin về mình. “Từ tay trắng tôi có thể làm nên sự sản này, không lẽ khi chia tay nhau, dù tài sản đã chia đôi, với kinh nghiệm thương trường này tôi không thành công sao?”.
Anh muốn chứng tỏ năng lực, bản lãnh đàn ông, tôi là phụ nữ trong thời đại tri thức này há kém thua sao. Tôi có thể vừa làm cha vừa làm mẹ vừa kinh doanh mà.
Vì bất đồng ý kiến, chúng tôi ít trò chuyện với nhau. Việc kinh doanh mệt mỏi chiếm nhiều thời gian nên chúng tôi không quan tâm đến việc chia sẻ cuộc sống. Để rồi một hôm tôi khám phá ra anh ngoại tình với một cô nhân viên trẻ đẹp khéo nói làm trong khâu bán hàng.
Thay vì cảm thông và xem đó là một lỗi khó tránh vì sự yếu lòng của đàn ông trong lúc bị vợ cấm cửa, tôi lại lên án cho anh là không chung thủy.
Anh ly hôn để được tự do làm theo ý nguyện kinh doanh trường Đại học, và được cô vợ trẻ luôn xem mình là thần tượng, tôi ly hôn để chứng tỏ kế hoạch mở bệnh viện sẽ thành công và vì căm giận người chồng phản bội. Và vì tôi biết anh rất yêu quý con nên tôi giành quyền nuôi con như là một sự trừng phạt anh.
Chúng tôi ly hôn. Mẹ được quyền nuôi con vì cả hai đều là con gái.
Điều làm tôi ngỡ ngàng là sau một thời gian ngắn thăm viếng, anh gần như quên hẳn hai đứa con gái mà ngày xưa “ anh yêu thương như ngọc như vàng” vì anh bận bịu với đứa con mới của anh.
Nhiều lần tôi đưa con đi chơi gặp hai vợ chồng anh nâng niu đứa con mới, anh nhìn con hai đứa con gái của mình với ánh mắt hững hờ. Thậm chí sinh nhật của hai đứa con chung của chúng tôi, anh không buồn đến dự, chỉ chuyển khoản cho con một số tiền để con thích gì mua đó.
Dù con tôi đã lớn, đã là SV đại học, nó vẫn cần có cả mẹ lẩn cha. Con tôi chưa có kinh nghiệm sống nên cứ trách cha ham vợ trẻ quên con, còn tôi thì chưa đủ can đảm nói với chúng nó là” CON MẤT CHA VÌ NIỀM KIÊU HẢNH VÀ VÌ SỰ THIẾU BAO DUNG CỦA MẸ.”. Tôi chỉ khóc thầm và tự trách mình thôi.
Tôi cũng hiểu rằng anh giận tôi thiếu bao dung nên đành đoạn quên đi bao tình nghĩa “ quyết định bỏ chồng”để anh mất cả vợ lẩn con.
Bây giờ thì tôi không phân tích thị trường để phân biệt ai đúng ai sai, tôi chỉ nói đến lý do vì sao sự tranh cải không phải vì hết yêu thương nhau hay không đồng quan niệm sống để chúng tôi quyết địng ly hôn sau bao năm trời gian khổ để mọi người cứ nói” Giàu đổi bạn , sang đổi vợ”.
Sưu tầm.