Ông bà Hùng có một lô đất rất đẹp; đất nằm ngay mặt con đường nhựa liên huyện, diện tích hơn 300m, mặt tiền rộng khoảng 15 m, gần Uỷ ban Nhân dân xã, gần trường học, gần chợ, rất thuận tiện cho kinh việc kinh doanh.
Ông bà chia lô đất ấy thành 3 mảnh; một mảnh ông bán đi, mảnh đẹp nhất ông xây ngôi nhà 3 tầng để ở, mảnh còn lại ông xây dựng một của hàng cho thuê bán phân bón và các vật tư nông nghiệp; cửa hàng kinh doanh rất tốt, mỗi tháng họ trả ông 16 triệu đồng. Với số tiền ấy ở quê, ông bà chi tiêu thỏa mái mà không phải lao động vất vả.
Về kinh tế là vậy, nhưng đường con cái thì hơi vất vả. Ông bà sinh đẻ bốn lần nhưng cuối cùng chỉ nuôi được mình Dũng. Dũng là đứa con ngoan, đẹp giai, con gái trong làng xã rất quí cậu ta.
Cậu ấy học không được khá lắm, chỉ học hết cấp ba, thi đại học không đỗ, Dũng đi bộ đội theo luật nghĩa vụ quân sự. Với điều kiện kinh tế và hoàn cảnh như nhà ông bà Hùng thì có đủ khả năng lo cho Dũng tạm miễn nghĩa vụ quân sự.
Nhưng ông bà Hùng muốn cho con mình được rèn luyện, thử thách trong môi trường quân sự thêm rắn rỏi, trưởng thành hơn để sau này làm chỗ dựa vững chắc cho gia đình.
Dũng đi làm nghĩa vụ được gần hai năm, thì không may một tai nạn ập đến với gia đình. Một hôm, hai ông bà Hùng đi đám cưới trên phố huyện, ông đèo bà bằng xe máy, khi đi qua một ngã tư thì một chiếc xe tải chạy nhanh, vượt ẩu đã va vào xe máy của ông bà.
Ông Hùng chết ngay tại chỗ, bà vợ phải đưa vào viện cấp cứu, sau ba ngày thì mất. Sau tai nạn của bố mẹ, Dũng được đơn vị giải quyết cho về xuất ngũ trước 6 tháng.
Dũng về xuất ngũ được hơn 3 năm
thì lấy vợ. Vợ Dũng tên là Chi người cùng xã, Chi là cô gái rất xinh đẹp, nết na, sắc sảo, rất nhiều thanh niên trong xã theo đuổi nhưng cô không ưng ai, chỉ chờ đợi và yêu mình Dũng. Họ bằng tuổi nhau, và đã yêu nhau từ năm còn đang học lớp 11, họ từng hẹn ước sau khi Dũng hoàn thành nghĩa vụ xong là tổ chức đám cưới. Nguyện ước ấy đã thành, nhưng chỉ buồn là ông bà Hùng không còn nữa.
Cuộc sống của Dũng-Chi đầm ấm, hạnh phúc trôi đi qua với những tháng ngày mà không phải lo nghĩ nhiều về kinh tế, mặc dù sống ở một vùng quê. Họ lấy nhau được một năm thì sinh được một bé gái. Đứa con gái năm nay đã 12 tuổi.
Vợ chồng Dũng mấy năm nay muốn sinh con thứ hai nhưng chưa có kết quả. Cả hai vợ chồng đã đi khám ở nhiều bệnh viện lớn, họ đều kết luận cả hai vợ chồng không có vấn đề gì về sinh sản.
Nhưng do chờ đợi lâu quá, Chi đã bàn với chồng, và quyết định đến cuối năm nay đi bệnh viện thực hiện biện pháp kỹ thuật hỗ trợ sinh sản, vì năm sau là năm rất đẹp, sinh con nào cũng tốt.
Tết vừa qua vừa mới hết dịch, ở quê nhà nào ăn Tết cũng to, con cháu ở xa về đông đủ, mọi nhà hân hoan, vui vẻ đón mừng năm mới. Đầu xuân, mưa thuận gió hoà báo hiệu một năm mới có một mùa bội thu hơn năm trước.
Nhà Dũng lại có một điều rất may mắn. Ngay sáng mồng một Tết Dũng ra mở của đã thấy một chú cho nằm ngay trong sân. Con chó màu vàng, điểm mấy chấm đen đen ở đuôi, cứ nhìn Dũng, mắt rất hiền từ, đuôi cứ vẫy mừng. Không biết nó vào nhà Dũng lúc nào? mặc dù nhà có cổng, tường cao, chuột to vào còn khó, chắc nó vào lúc chập tối khi cổng nhà còn đang mở.
Dũng mở cổng để cho con chó đi, nhưng nó vẫn cứ nằm im và nhìn Dũng. Thấy vậy, Dũng lấy cơm cho nó, nó ăn hết một bát to đầy, hình như có vẻ nó bị bỏ đói lâu ngày. Ăn xong, nó ngoan ngoãn vẫy đuôi như cám ơn chủ vậy.
Dũng tạm để cho nó ở đấy, nếu có ai mất đến nhận thì trả lại họ. Nhưng sang đến ngày thứ năm cũng không thấy ai kêu mất và đến xin lại. Dũng chụp ảnh đăng lên mạng Facebook nhưng vẫn không có người đến nhận.
Những ngày đầu cả Dũng, Chi và con gái không ai giám đến gần chú chó đấy, vì sợ chó bị điên dại thì nguy hiểm. Nhưng thấy nói rất hiền lành, khỏe mạnh, thân thiện với người, nên mấy ngày sau ai cũng thích nó, thậm chí bé gái còn vui đùa cùng nó, cầm quả bóng ném một đoạn xa nó cắn tha về ngay. Cũng kể từ ngày đó mọi người vui vẻ chấp nhận nó như một thành viên của gia định vậy.
Dũng thích thú bảo với Chi, chắc chắn gia đình mình năm nay sẽ gặp nhiều may mắn, vì người ta bảo chó đến nhà là may, mà nó lại đến nhà mình đúng vào ngày mồng một Tết thì càng tuyệt vời hơn.
Vừa thi xong hết cấp một, năm nay bé gái nhà Dũng vào cấp hai, trước khi bước vào năm học mới Dũng và Chi muốn thưởng cho con gái một chuyến đi nghỉ tại Đồ Sơn. Gần đến ngày đi thì Dũng bị cảm nhẹ. Lo cho chồng, Chi định hoãn chuyến đi nhưng Dũng cứ động viên hai mẹ con đi, nếu thất hứa với trẻ nó sẽ buồn.
Hai mẹ con Chi đi được hai ngày thì ở nhà trời mưa to và kéo dài. Hôm đó, có mấy ông bạn thân của Dũng, người cùng làng sang chơi. Thấy con chó, thằng bạn chuyên làm nghề giết lợn bảo “mưa thế này mà có thịt chó uống rượi thì tuyệt, chó nhà ông khoảng chục kg thì ăn rất ngon, con này nhìn thấy toàn nạc”.
Dũng định bảo nếu các ông thích ăn thì tôi đi mua về nhà. Nhưng chưa kịp nói ra thì thằng bạn lại bồi tiếp một câu, “chó non, thịt tươi ăn mới ngon”. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào Dũng lại đồng ý ngay.
Dũng gọi con chó, chú cho ngoan ngoãn chạy đến vẫy đuôi, thè lưỡi liếm vào tay chủ. Dũng lấy hai bàn tay bóp chặt vào cổ con chó. Một ông khách nhanh tay bẻ hai chân trước ngược lại phía sau, một ông khác túm lấy chân sau, rồi buộc chặt cả mõm và bốn chân chú chó lại.
Con chó như bất ngờ với thái độ của Dũng, nó cứ rên lên ư ử, dãi nhỏ ra, nước mắt tràn trề nhỏ thành từng giọt, nhưng cái đuôi vẫn cứ vẫy gọi như muốn xin được tha mạng. Cả Dũng và đám bạn như vô cảm với những điều cầu xin của nó.
Họ nhanh chóng phân công nhau mỗi người một việc. Người đi xin rơm về để thui cho thịt chó vàng thơm ngon, người đi chợ mua bún, riềng mẻ, mắng tôm và cả rượi nữa.
Con chó được ông bạn chuyên nghề gi.ế.t lợn treo ngược lên trước cổng, với bàn tay điêu luyện của gã đồ tể, máu từ những tia máu phụt ra, chốc lát đã đầy cả một chậu nhỏ, đến phút cuối cùng chú chó vẫn vẫy đuôi, miệng vẫn rên ư ử như muốn xin chủ tha mạng nhưng vô vọng.
Chỉ một phút sau nó lặng im, rồi tắt thở hẳn trước những tiếng cười, lời khen của đám người đối với tên đồ tể có đôi bàn tay sát sinh điêu luyện.
Với sự phố hợp tích cực, nhịp nhàng của đám người, sau gần hai giờ, chú chó đã được họ chế biến thành đủ các món, và đã lên mâm. Mùi của thịt chó khắp nhà, có khi còn lan tỏa ra ngoài ngõ, ra cả nhà hàng xóm bên cạnh.
Ông chủ và năm ông khách nhanh chóng bước vào bữa nhậu. Thịt chó thơm ngon, rượi gạo quê nấu được rót ra, mọi người phấn khởi, vui vẻ nâng chén chúc nhau sức khỏe.
Rượi vào, lời ra, truyện trên trời, dưới bể và cả chuyện thị phi cũng thi nhau nói ra, chẳng biết có ai nghe không nhưng vẫn cứ thi nhau nói cười, nếu không nói ra sợ người khác bảo mình ngu dốt nên chẳng ai kém chuyện cả.
Uống mãi rồi cũng đến lúc say. Thịt chó dù có ngon đến bao đi nữa thì cũng đến lúc no và ngấy chán. Họ tạm chia tay nhau lúc hơn 11 giờ đêm. Trước khi chia tay ai cũng lịch sự cảm ơn chủ nhà, khen thịt chó tươi nhiều nạc, mềm nên rất ngon. Chủ nhà đáp lời cảm ơn khách đã đến dự mang lại niềm vui, và không quên hẹn mời khách trưa mai đến giải quyết cho hết con chó 10 kg này.
Hai ngày sau Dũng cảm thấy bình thường, đến đêm thứ ba Dũng ngủ rất say. Trong giấc mơ thấy bố về ngồi ngay đầu giường. Nhìn thấy bố buồn và cứ khóc mãi. Ông bảo: “kiếp trước do ông phạm nhiều tội lỗi nên không được tái sinh làm kiếp người, mà phải đẩy vào cõi súc sinh.
Ông được đầu thai làm con chó. Vì nhớ thương con cháu nên ông đã tìm về ở với các con, nhưng hôm qua bố đã bị con và bạn của con ăn thịt rồi.” Dũng hốt hoảng tỉnh dậy, nhưng không tin, cho đấy chỉ là giấc mơ thôi.
Sau một tuần đi nghỉ, hôm nay Chi và con gái về. Vừa mở cổng ra con bé đã hỏi Bố con chó đâu. Dũng biết Chi và con gái rất yêu quý con chó nên không dám nói là đã giết, mà bảo con chó bị ốm chết và đã chôn nó đi rồi. Chi và con gái cứ nhớ và thương con chó ấy mãi.
Hơn một tuần sau nữa Dũng bị sốt cao đến hơn 38 độ, kèm theo khó thở, đau cổ, cứ như có ai bóp cổ vậy. Uống thuốc của bệnh xá xã cho nhưng không đỡ, biểu hiện ngày càng nặng hơn.
Chi thấy lo lắng cho chồng và quyết định đưa chồng đi khám ở bệnh viện Bạch Mai. Mới đầu bệnh viện nghi Dũng bị ung thư vòng Họng, hoặc Phổi nhưng qua kiểm tra thì kết luận không có tế bào ung thư, nằm ở đấy một tuần, kiểm tra lại những bệnh viện cũng chỉ kết luận như lần đầu. Bệnh viện trả về, hẹn nếu bệnh nặng hơn thì đưa trở lại viện sẽ tiếp tục theo dõi.
Khi Dũng về nhà thấy bị sốt cao hơn, cơn đau cổ, khó thở càng nhiều hơn. Nghĩ lại giấc mơ lần trước, Dũng lúc này mới thấy sợ, quyết định nói thật với Chi chuyện ở nhà đã giết con chó, và đã mơ gặp bố.
Chi là người rất tin vào tâm linh, khi nghe chuyện ấy Chi đã vào nhà chùa làm lễ, rồi mời cả thầy về cúng tạ tội nhưng bệnh tật của Dũng không thuyên chuyển. Suốt ngày Dũng chỉ ngồi bó gối trong bóng tối, đêm đến vật vã, miệng kêu như con chó bị cắt tiết.
Chi sợ, lo cho chồng, không thể kiên trì được nữa. Chi định sáng sớm mai đưa Dũng trở lại bệnh viện để cứu chữa. Nhưng đêm hôm ấy, đến hơn 12 giờ đêm thì Dũng nôn phun ra máu như bị cắt tiết vậy, miệng cứ rên ư ử, nước mắt tràn trề, tay cứ cào cấu vào khắp cơ thể. Chỉ hơn 3 phút sau thì Dũng trút hơi thở cuối cùng.
Dũng ra khi tuổi mới 35, để lại người vợ trẻ và đứa con thơ dại, với bao dự định cho tương lai.
Chi là em họ của tôi. Hôm qua về dự đám tang của Dũng, tôi được Chi kể lại câu chuyện trên.
Chi mong muốn tôi chia sẻ câu chuyện này với mọi người, mong mọi người không sát sinh và cố gắng làm những điều lương thiện, để mình hưởng phúc đức, kiếp sau được đầu thai vào những cõi tốt hơn.
Sưu tầm.