Năm đó anh vừa ra tù được 4 tháng, vì những sai lầm nông nổi của tuổi trẻ khiến anh phải vào tù cải tạo 1 năm, lúc ở trong tù nghe tin cô người yêu đi vào thăm anh đã phải lòng anh quản giáo và hai người đó quen nhau, anh bật cười và nhủ rằng sẽ không bao giờ yêu thêm ai nữa.
Ra khỏi trại, anh về mở 1 tiệm sửa chữa điện thoại, bên cạnh có 1 quán cà phê nhỏ, anh gặp em ở đấy, em là cháu gái của cô chủ, mùa hè ấy em vừa 17 tuổi, ra phụ cô buôn bán. Em dễ thương, nhìn rất hiền và siêng năng, bạn bè anh lên chơi qua quán em uống cà phê, nhiều đứa nhìn em đổ liêu xiêu.
Anh cũng chỉ thoáng qua thôi, em nhìn anh và cười, đột nhiên anh thấy tim mình rơi mất 1 nhịp.
Một thời gian sau, anh và em chính thức yêu nhau, em lên lớp 12, rồi thi Đại học.
Ngày em nhận giấy báo trúng tuyển của Học Viện Báo Chí cũng là ngày em nói với anh em đã có thai.
Anh bảo em hay là sinh đứa bé ra, bảo lưu kết quả rồi con cứng cáp em đi học lại, đừng dang ở ước mơ của mình, em đồng ý, rồi chúng mình cưới nhau, em ở nhà lo cơm nước và thai nghén, anh bỏ nghề điện thoại, tập tành học nghề cơ khí.
Cưới nhau em ở nhà anh, ở với mẹ chồng và những chị chồng xung quanh, anh biết em khổ nhiều, bị mẹ và các chị chì chiết, chửi bới em vẫn nhẫn nhịn không bao giờ cãi lại dù chỉ 1 lời, em cũng không bao giờ than vãn với anh, em luôn ở bên anh.
Sinh con xong, em ốm đi rất nhiều, lúc ấy anh chỉ mới là 1 anh thợ học việc chưa có tay nghề, vợ chồng mình khổ lắm, thậm chí khi mẹ chồng về quê chỉ còn lại 2 vợ chồng, hơn nửa tháng ăn cơm với rau luộc hái bên nhà và bát nước mắm mặn đắng để tiền mua bỉm sữa cho con, e vẫn không than vãn hay trách móc a 1 lời rằng đã làm em khổ.
Con cứng cáp hơn 1 xíu, anh bảo em đi học lại, em lắc đầu , em bảo giờ em muốn đi làm kiếm tiền phụ anh nuôi con và mẹ, không muốn anh hi sinh 4 năm cày cuốc nuôi em đến trường nữa. Dù em cứng rắn thế thôi nhưng anh biết em buồn lắm, anh tự trách mình vô dụng để em phải khổ.
Một ngày khi anh đang làm, chị dâu gọi điện cho anh, hét to trong điện thoại: “Mày về giữ vợ mày đi nhanh lên, má đánh nó giờ nó bồng thằng cu bỏ đi rồi”.
Anh lật đật chạy về thì em đã lên xe bus đi mất, mang theo đứa con hơn 1 tuổi cùng vài bộ quần áo, trong nhà mẹ anh đang ngồi, thấy anh bà la lớn: “Nó đi rồi, để tao cưới vợ khác cho mày, cưới nó nhà nó có cho mày được cái gì đâu!”?
Anh chợt hiểu ra vì sao mẹ ghét em, vì khi anh trai anh lấy vợ, bên nhà chị dâu cho nhà cho đất, anh cũng vỡ lẽ ra nhiều điều, khi anh đi làm mẹ anh và các chị xúm vào chửi bới đánh đập em, em khóc và kể lại với chị dâu, dặn là đừng cho anh biết.
Anh ra nhà em, xin lỗi và mong em về, em nói với anh hay thuê nhà ở riêng, em sẽ đi làm, gửi con đi nhà trẻ, phụ giúp anh, anh thương em quá chỉ biết ôm chặt em vào lòng.
Cứ thế, anh và em thuê 1 căn nhà nhỏ, em xin làm công nhân cho 1 công ty, anh lúc này cũng lên thợ chính, cuộc sống thoải mái hơn 1 xíu, em có thai 1 lần nữa. Em vẫn đi làm cho tới ngày sinh, thằng cu cũng 3 tuổi, cuộc sống anh và em hạnh phúc bên nhau.
Khi bé con ra đời, mẹ anh xuống nhà nói chuyện, xin lỗi em và bảo 2 đứa mình quay về căn nhà, em vì thương anh và các con nên đã đồng ý quay về, lo cho mẹ già và nhang khói cho ông bà tổ tiên.
Cuộc sống viên mãn là thế, anh đã mở 1 xưởng cơ khí riêng, lên chủ thầu các công trình, em vẫn đi làm cùng anh lo cho 2 đứa nhỏ. Cho tới 1 ngày, anh gặp lại người yêu cũ, anh đã làm chuyện có lỗi với em và cả 2 lén lút quay lại.
Em biết chuyện, không nói năng gì, em chỉ nấu cho anh 1 bữa cơm, đậy nắp lại, bên cạnh là 1 tờ đơn li hôn, rồi tay bồng tay bế 2 đứa con đi mất, đến khi anh nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn, có hối hận như thế nào cũng không kịp nữa.
Em chặn hết mọi thứ, facebook, zalo, em và con biến mất không để anh tìm ra. Gần 2 năm sau,qua nhiều người bạn của em, anh mới biết em đi làm ở 1 nhà hàng, vì khéo léo thông minh em được cất nhắc lên làm quản lí, 2 đứa con em chăm chút khỏe mạnh và đáng yêu vô cùng.
Anh bật khóc, người con gái đi cùng anh, bên anh từ năm 17t, cùng anh trải qua bao khó khăn lại bị anh phản bội đau đớn vô cùng….
Chiều nay anh đến tìm em, xin em cho gặp con, vẫn ánh mắt năm nào nhìn anh, nhưng không còn yêu thương gì nữa mà là ánh mắt bình thản như nhìn 1 người dưng…..
Anh xin lỗi…
Nguồn: Sưu tầm.