Sau khi đọc xong “nơi đi qua trên đường Hoàng tuyền…” sau khi chết, rất nhiều người đã cảnh tỉnh! Hãy nắm bắt khoảnh khắc thật nhanh và sống hạnh phúc.
Có người đã chết
Anh mới nhận ra cuộc đời mình ngắn ngủi biết bao.
Anh đứng trên cầu Nại Hà và không chịu rời đi. Lúc này, anh nhìn thấy vị Thần đang đi về phía mình.
Vị Thần nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Người đàn ông nói: “Nhanh vậy sao? Con còn rất nhiều việc cần phải làm”.
Vị Thần nói: “Ta xin lỗi, nhưng thời điểm của con đã đến rồi.”
Người đàn ông hỏi Thần: “Vậy con có thể mang theo một số thứ không, con thực sự không muốn để lại”.
Vị Thần nói: “Con không thể mang theo bất cứ thứ gì vì không có gì thuộc về con”.
Người đàn ông nghi hoặc nói: “Làm sao có thể được?! Xe, nhà và tiền của con đều là do con làm việc chăm chỉ mới kiếm được!
Vị Thần nói: “Tất cả những thứ đó đều là vật ngoài thân, chúng thuộc về thế gian này. Sinh không mang theo đến và chết không thể mang theo đi”.
Người đàn ông nói: “Vậy hãy để con mang thân xác của con đi!”
Vị Thần: “Không được, thân thể con thuộc về cát bụi. Dù con là vĩ nhân hay phàm nhân, cuối cùng cũng chỉ là một nấm mồ”.
Người đàn ông lại hỏi: “Vậy con có thể mang theo ký ức của mình được không?”
Vị Thần nói: “Không thể, họ thuộc về thời gian. Sau khi đầu thai, quá khứ sẽ bị lãng quên”.
Người đàn ông hỏi: “Con có thể đưa bạn bè và gia đình đi cùng không? Con cô đơn quá”.
Vị Thần nói: “Đương nhiên là không. Họ thuộc về cuộc hành trình mà các con đã đi. Các con đều là những người qua đường trong cuộc đời của nhau”.
Với những giọt nước mắt chảy dài trên khắp khuôn mặt, người đàn ông đau lòng hỏi Thần: “Có thứ gì thuộc về con không?”
Vị Thần: “Mỗi khoảnh khắc con sống đều là của con”.
Đúng là cuộc đời chỉ là khoảnh khắc.
Cuộc đời rất ngắn ngủi, chúng ta nên sống thật tốt, yêu thương và tận hưởng nó!
Hãy đếm kỹ xem chúng ta còn lại bao nhiêu ngày trong cuộc đời, đủ để chúng ta lãng phí, đủ để chúng ta giải trí, đủ để chúng ta tu tập và đủ để chúng ta cảm thán. Hãy sống tốt và đơn giản là sống mỗi ngày thật tốt kể từ bây giờ!
Bà Dianne Perry, sinh trưởng tại Anh quốc (người mà sau này trở thành Nữ tu Phật giáo nổi tiếng thế giới, người đã trải qua 12 năm tu khổ hạnh nơi rặng tuyết sơn của Hymalaya) lúc mới 12 tuổi đã có lần thấy một người vô gia cư chết bên gầm cầu. Cảnh sát lục lọi cái xách rách nát của người chết ấy chỉ thấy một cái bát một cái muống và vài đồng xu. Hôm đó trở về nhà, tuy nhỏ tuổi mà cô bé Diane Perry đã hỏi mẹ một câu đầy vẻ triết lý:
“Mẹ ơi! Tại sao người ta chết đi không đem theo được gì cả? Hôm qua con thấy một người chết bên gầm cầu, người ấy rất nghèo, chỉ có cái bát, cái muống và mấy đồng xu. Chỉ chừng ấy thôi mà khi chết người ấy vẫn để lại không mang theo sao?” Bà mẹ của Diane ngạc nhiên vì câu hỏi lạ lùng ấy và đã trả lời con: “Không con à! Khi chết không ai đem theo được bất cứ cái gì. Dù Vua chúa, người giàu sang hay kẻ nghèo hèn… một khi đã chết thì không đem theo của cải vật chất nào cả”.
Qua câu chuyện trên ta thấy rõ ràng trong thực tế có vô số người giàu có sống trên của cải nhưng khi họ chết đi, hai tay buông xuôi thì họ trở thành tay trắng vì không mang theo được dù một chút của cải vật chất nào.
Kỳ thực, sinh mệnh đời người chỉ như cái chớp mắt ngắn ngủi, khi sắc thân tiêu tan mới bàng hoàng nhận ra hết thảy đều thật trống rỗng hư không.
Hãy trân quý sinh mệnh, trân quý hết thảy những gì đang có ở hiện tại, làm nhiều việc tốt, tích đức, hành thiện đó mới là hành trang vĩnh hằng để bạn mang theo bên mình.
Đăng Dũng biên dịch
Nguồn: secretchina (Thục Tâm)