1. Chị gọi điện cho tôi và nài nỉ: Thỉnh thoảng em ghé chị nói chuyện cho vui.. Nghe lời chị đi em. Sống chậm lại và nên nghĩ cho mình. Đừng để lâm vào hoàn cảnh của chị…Tôi hứa sẽ gắng đến thăm chị bất kể khi nào có dịp mà trong lòng nặng trĩu những ưu tư..
Tôi và chị là người dưng nước lã. Tôi quen chị gần 30 năm về trước. Hồi đó tôi mới lập gia đình. Hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên mỗi lần vợ bận công tác là tôi khá vất vả trong việc chợ búa cơm nước.
Có một lần ghé chợ phường 1 mua mấy lạng tôm ( không có tiền để mua nhiều) mà tôi quên mang ví, tôi gặp chị và chị trả giùm tôi hai chục ngàn tiền tôm…Hôm sau tôi ghé nhà chị trả tiền nhưng chị không lấy; và rồi chị em tôi quen nhau từ ngày đó..
Phải nói rằng, gia đình anh chị là một gia đình mẫu mực mà tôi được biết. Anh làm trưởng phòng nhân sự của một công ty dầu khí, chị làm kế toán cho một doanh nghiệp Nhà nước. Anh chị có 3 người con, đứa nào cũng học giỏi, đồng thời kinh tế gia đình anh chị cũng rất khá giả…
Chị kể, anh chị giàu lên nhờ kinh doanh bất động sản. Thời giá đất tăng chóng mặt, chuyện anh chị kiếm được chục tỉ đồng trong một năm là chuyện rất bình thường. Có tiền, anh chị dư điều kiện cho con cái ra nước ngoài du học.
Nhưng cũng vì tiền mà gia đình chị nảy sinh bất hòa.. Nào là chuyện chi tiền xây từ đường bên nội. Nào là chuyện chi phí đưa mẹ và em trai vợ đi du lịch nước ngoài, rồi tiền lo lót xin việc cho em gái chồng…Thuyền to sóng to…
Hàng loạt khoản chi tiêu bên nội bên ngoại đều dựa vào cỗ máy kiếm tiền của gia đình anh chị. Rồi giá đất đóng băng, thị trường bất động sản vỡ như bong bóng xà phòng…. Tiền anh chị kiếm được vơi dần…
Các mối quan hệ gia đình, mối quan hệ nội ngoại cũng bắt đầu rạn nứt… Tất cả vì mặt trái của đồng tiền. Anh tham gia các lớp làm giàu trên mạng, anh nghiên cứu về phong thủy, dịch thuật tướng số và nhân sinh quan…
Rồi đùng một cái anh bắt đầu xỉa xói chị là sống an phận. Anh bảo anh không chấp nhận cuộc sống tù túng này…..Anh cặp kè gái trẻ bằng tuổi con mình… Quá mức chịu đựng, chị viết đơn ra tòa ly hôn…Anh ký và cạn tình với chị đến từng ly từng tý trong việc phân chia tài sản…
2. Ba năm sau thì chị phát hiện mình bị ung thư đại tràng….Các con chị lúc này đã lớn, đứa lấy chồng Hàn Quốc, đứa ở lại làm việc ở nước ngoài. Nhìn gia cảnh gia đình ở Việt Nam, chúng chẳng muốn về…Và nếu chúng về thì cũng như lời chị nói, là chỉ để hoàn tất các thủ tục nhận tài sản thừa kế của ba mẹ mà thôi….
Có lần, sau chuyến công tác Hà Nội, tôi ghé chị, tặng chị cái khăn len mỏng để chị quàng đi bộ khi Vũng Tàu trở gió. Mắt chị rưng rưng: Chị nuôi ba cháu ngần ấy năm trời, gian lao cực khổ nhưng chẳng đứa nào biết sở thích của mẹ là gì..
Hồi chúng nó còn đi du học, thiếu tiền là réo gọi chị nhưng ngày sinh nhật chị chúng chỉ gọi điện chúc vài ba câu chiếu lệ rồi thôi…Khi còn nghèo, gia đình luôn đầm ấm.
Nhưng kinh tế càng khá giả, ngoài việc ai cũng nai lưng ra kiếm tiền thì sau đó mỗi người đều thu mình vào một thế giới riêng…Giờ ngoảnh lại chị đã mất tất cả.. Chị đau đớn đến tột cùng mà chẳng biết thổ lộ cùng ai…
Mấy đứa con biết mẹ bệnh tình nặng, nhưng chúng nó ở nước ngoài chẳng có điều kiện để về nhiều. Vả lại như chị nói, chúng cũng chẳng hiếu thảo gì cho lắm. Chị bảo chị đành lấy cái sân thượng và cây cảnh trên đó làm niềm vui tuổi già….
Ba tháng trước đó chị đã có một quyết định táo bạo là viết di chúc để lại khối tài sản còn sót lại mà chị đang nắm giữ cho đứa cháu ruột con của em gái chị- đứa cháu mà chị thương yêu nhất, từng bỏ hết việc cơ quan để lo cho chị những lần thăm khám về ung bướu ở Sài Gòn.
Chị nói với tôi trong nước mắt: Mối bất hòa giữa chị và 3 đứa con cũng lên đỉnh điểm từ sự việc này..Chúng đã viết đơn từ mẹ….Chị bảo: Chẳng còn gì để mất nữa em à….
Chị khuyên tôi mà cũng là lời nhắn nhủ với mọi người: Sống chậm đi em. Sống phải nghĩ đến bản thân mình nữa. Đừng sống cho người đời quá nhiều; và cũng đừng hy sinh cho con cái quá nhiều, để rồi như chị…
3. Hôm qua là ngày giỗ lần thứ 10 của chị. Cũng như bao lần, tôi mua bịch trái cây nhỏ và một mình lặng lẽ đến thắp nhang cho chị rồi về…Và lần nào cũng vậy, mấy đứa con của chị năn nỉ kêu tôi ở lại dùng bữa nhưng tôi luôn từ chối….
Tôi buồn. Tôi thương chị hay tôi cố chấp?. Tôi chẳng lý giải được trái tim mình! Đành biện minh rằng, làm sao tôi có thể ngồi ăn với họ, khi lòng tôi còn nặng trĩu ưu tư về chị, về một góc đời bất hạnh mà tôi chứng kiến, trở trăn.
Phạm Ngọc Luận – Vũng Tàu