5 cuộc đối thoại sâu sắc với Thiền sư, cùng lợi ích vô tận!
Câu chuyện thứ nhất
Thiền sư sắp đi đến một nơi xa. Đệ tử hỏi, chúng ta có nên cứ như vậy mà đi không ạ? Không cần mang theo hành lý ạ?
Thiền sư nói: “Một người khi mới đến thế giới này có mang theo hành lý gì không?
Không có, mỗi người đều là trần trụi sinh ra, không mang theo gì cả, nhưng lại phải đi cả một cuộc hành trình dài của cuộc đời.
Hành lý và của cải trong cuộc sống đều kiếm được trong quá trình du hành”.
Câu chuyện thứ hai
Thiền sư chỉ vào một chồi non trên cành cây và hỏi đệ tử: “Con có thể bẻ gãy chồi non này được hay không?”
Đệ tử gật đầu chắc chắn: “Đương nhiên con bẻ được ạ”.
“Con có thể chặt được cả cây có chồi non này hay không?” Thiền sư hỏi tiếp.
Đệ tử vẫn khẳng định: “Dĩ nhiên con có thể. Con chỉ cần lấy rìu chặt nó đi là được rồi”.
Thiền sư lại hỏi: “Con có thể bỏ đi hơi thở Mùa xuân do chồi non này mang lại hay không?”.
Đệ tử suy nghĩ tới lui cuối cùng chỉ đành lắc đầu.
Bài học rút ra: Nếu tâm tưởng của bạn luôn là một khu vườn mùa xuân ngập tràn tiếng chim và ánh nắng thì không ai có thể bóp nát được. Chỉ cần trái tim bạn luôn vui vẻ và lạc quan thì mọi khó khăn ngoài kia sẽ không khiến bạn gục ngã.
Câu chuyện thứ ba
Một cơn gió thổi qua, những bông hoa tàn nối tiếp nhau lần lượt rơi xuống. Đệ tử hỏi: “Khi hoa tàn là mùa xuân đã qua phải không ạ?”
“Khi hoa tàn, không phải là mùa xuân đã qua mà là mùa xuân đang đi xa. Trên hành trình đi xa của nàng, bông hoa còn nở, lá xanh biếc, cỏ non xanh, chim én bay, con bướm múa vòng quanh”. Thiền sư nói với mình đệ tử.
“Vậy khi nào mùa xuân sẽ trở lại ạ?”, đệ tử hỏi.
Thiền sư nói: “Khi mùa đông đến, khi chúng ta cảm thấy rét lạnh nhất, chúng ta có thể nghe thấy tiếng bước chân của mùa xuân”.
“Mùa xuân sẽ mang đến cho chúng ta điều gì?”, người đệ tử hỏi.
“Mùa xuân sẽ mang đến cho chúng ta hoa đỏ, lá xanh, cỏ non xanh, gió xuân ấm áp, mang về ánh mặt trời sáng rỡ, mang về sự ấm áp và vẻ xinh đẹp, mang về sức sống và hy vọng. Vì vậy, khi chúng ta nhất thời không nhìn thấy mùa xuân của cuộc đời đến, chúng ta vẫn phải kiên quyết hãy tin rằng đó không phải là sự kết thúc của mùa xuân mà là một cuộc hành trình đi xa của mùa xuân”. Thiền sư nói.
Câu chuyện thứ tư
Thiền sư hỏi: “Bầu trời có lớn không?”. Đệ tử nói: “Lớn ạ”.
Thiền sư hỏi: “Lá cây có lớn không?”. Đệ tử nói: “Không lớn ạ”.
Thiền sư hỏi: “Bầu trời có che được mắt người không?”. Đệ tử nói: “Không ạ”.
Thiền sư hỏi: “Lá cây có che được mắt người không?”. Đệ tử nói: “Dạ, được ạ”.
Thiền sư nói: “Bởi vậy, cái ngăn trở tầm nhìn của con người, làm tâm trí con người bị mất phương hướng, cản trở sự tiến bộ của con người, thường thường là sống trong một chiếc “lá nhỏ”, một điểm nhỏ phiền phức khó chịu, một bước đi gập ghềnh nhỏ trong cuộc đời”.
Câu chuyện thứ năm
Đệ tử hỏi: “Thưa Thầy, Thầy thường nói với chúng con về trái tim, nhưng trái tim nằm ở đâu ạ?”.
Thiền sư nói: “Nằm ở trong thân thể chúng ta”.
Đệ tử hỏi: “Ánh sáng của mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao, đèn và lửa đều bị thân thể của chúng ta chặn lại. Vậy thì trái tim của chúng ta chẳng phải là một mảnh hắc ám hay sao ạ?”.
“Ánh sáng có thể đến từ bên ngoài cơ thể chúng ta, hoặc nó có thể sinh sôi bên trong cơ thể chúng ta”. Thiền sư nói: “Nếu trong trái tim chúng ta có một ngọn đèn, một ngọn đèn tình yêu, một ngọn đèn thiện, một ngọn đèn hy vọng, một ngọn đèn mơ ước, một ngọn đèn tín niệm, vậy thì liệu trái tim chúng ta còn có thể là một mảnh hắc ám sao?”
Lời của Thiền sư đã thắp sáng trái tim người đệ tử và cho phép người đệ tử nhìn thấy ngọn đèn trong trái tim mình.
Kỳ Mai biên dịch
Triệu Lệ – aboluowang