500 người mù đi tìm Đức Phật và điều kỳ diệu đã xảy ra
500 người mù đi tìm Đức Phật với tấm lòng chân thành và một tín tâm mạnh mẽ. Ánh sáng niềm tin đã dẫn lối cho họ, và cuối cùng họ đã đạt được sở nguyện.
Quyết tâm đi tìm Đức Phật
Trong Kinh Hiền Ngu có chép lại một câu chuyện kể rằng, ở thành Tỳ Xá Ly có 500 người mù. Họ vì nhìn không thấy nên không thể làm được bất cứ công việc gì; chỉ có thể ăn xin sống qua ngày và bị mọi người kỳ thị.
Lúc này, thái tử Tất Đạt Đa đã trở thành Phật. Tin Đức Phật xuất hiện ở thế gian đã truyền đến tai 500 người mù này. Trong tâm họ cũng tràn đầy hy vọng, họ tin rằng chỉ cần gặp được Đức Phật thì mọi bệnh tật, khổ đau, phiền não đều có thể được hóa giải. Vì vậy 500 người mù này đã bàn bạc với nhau: “Chúng ta nhất định phải đi tìm gặp Đức Phật! Chỉ có gặp được Đức Phật thì chúng ta mới có thể nhìn thấy ánh sáng!”
Người đứng đầu nhóm người mù này nói: “Đúng rồi! Chúng ta nên đi gặp Đức Phật; không nên ngồi đợi ở chỗ này và để Đức Phật đến gặp chúng ta, mọi người thấy đúng không?”
“Thế nhưng chúng ta làm sao để đi đây? Chúng ta cơ bản không thể nhìn thấy đường!” – Mấy người mù cùng lên tiếng.
Người đứng đầu nói: “Nếu như mọi người thực sự muốn đi gặp Đức Phật thì nhất định phải nhờ người dẫn đường. Thế này đi, mỗi người chúng ta phải tìm cách để xin đủ một đồng tiền. Kiếm đủ 500 đồng tiền thì sẽ nhờ một người dẫn chúng ta đi”.
Trải qua ma nạn, 500 người mù không thay đổi ý nguyện
Mọi người nhất trí và cùng nhau đi xin tiền. Nhiều ngày sau, phải chịu đựng không ít gian khổ thì 500 người mù này mới kiếm đủ 500 đồng tiền. Họ dùng tiền này để thuê một người dẫn đường.
Người dẫn đường đi ở phía trước, người phía sau cứ nối đuôi nhau, người này giữ chặt áo của người kia mà đi. Một đội ngũ thật dài quanh co uốn khúc, trông cũng rất hùng tráng.
Họ hướng đến nơi Đức Phật đang ở là thành Xá Vệ mà đi, một con đường dài thật là gian khổ. Nhưng càng đi thì trong tâm họ lại càng sáng, bước đi dường như cũng cảm thấy nhẹ hơn. Thế nhưng khi đến nước Ma Kiệt và phải băng qua một con sông, người dẫn đường thấy đường đi quá gian khổ nên kiếm cớ và trốn mất.
Những người mù cứ chờ mãi và cuối cùng không thấy người dẫn đường quay trở lại nữa. Lúc này họ hoảng sợ nói: “Tâm huyết của chúng ta đều uổng phí rồi. Người kia đã bỏ mặc chúng ta rồi, bây giờ biết phải làm sao đây?”
Thử thách nhân tâm
Đang lúc mọi người hoang mang lo sợ, tiến thoái lưỡng nan, thì người đứng đầu nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy, lại để cho mọi người tay trong tay hướng đến chỗ đó mà đi. Đi được một lúc thì đột nhiên họ nghe thấy có tiếng chửi mắng: “Đồ súc sinh này, mắt mù à? Những cây con của ta đều bị đạp chết hết rồi!”.
“Ôi! Thật sự xin lỗi, chúng tôi thực sự là nhìn không thấy! Nếu thấy thì chúng tôi đã không dám làm vậy. Người tốt bụng ơi! Xin ngài phát tâm từ bi, chỉ cho chúng tôi đường đến thành Xá Vệ. Tiền của chúng tôi đã bị lừa hết rồi, phải đợi sau này chúng tôi mới đền bù cây con cho ngài được. Chúng tôi nhất định sẽ không nuốt lời!”
Chủ ruộng nhìn thấy 500 người mù này quả thật là đáng thương, thở dài một tiếng rồi nói: “Được rồi, các người đi theo tôi. Tôi tìm người dẫn mọi người đến thành Xá Vệ là được rồi”.
“Hôm nay gặp được người tốt rồi!” – những người mù vừa mừng vừa sợ, không ngừng nói tạ ơn.
Chủ ruộng phái người dẫn 500 người mù này tới thành Xá Vệ. Khi đến nơi họ chưa kịp vui mừng thì lại nghe nói là Đức Phật đã trở lại nước Ma Kiệt rồi.
Nhất tâm hướng Phật
Nhóm người mù vô cùng thất vọng, lại quay lại đi về nước Ma Kiệt. Trên đường đi lại chịu xiết bao khổ cực, thật vất vả lắm mới đến được nước Ma Kiệt. Ai ngờ khi vừa đến nơi thì lại nghe nói Đức Phật đã trở về thành Xá Vệ.
500 người mù tuy đã trải qua biết bao vất vả nhưng vẫn kiên định vào niềm tin của mình. Vì vậy họ lại một lần nữa quay trở lại thành Xá Vệ. Họ hạ quyết tâm, nếu không gặp được Đức Phật thì sẽ không ngừng lại. Đáng tiếc là đến thành Xá Vệ rồi nhưng cũng chưa thể gặp được Đức Phật.
Vừa tới nơi họ lại nghe nói là Đức Phật đã trở lại nước Ma Kiệt. 500 người mù không còn cách nào khác, đành phải quay lại nước Ma Kiệt.
500 người mù này đã đi qua đi lại tổng cộng là 7 lần. Đức Phật nhìn thấy thiện căn của họ đã thành thục, liền ở tại thành Xá Vệ mà chờ họ.
Khi 500 người mù này tới nơi, họ quỳ lạy Đức Phật và nói: “Đức Phật cứu khổ cứu nạn! Xin hãy ban cho chúng con ánh sáng, xin hãy để chúng con thấy được sự từ bi vĩ đại của người!”
Đức Phật thấy tâm thành kính của họ liền nói: “Các con thật thành kính, tín tâm kiên định lặn lội đường xa đến đây. Ta sẽ ban cho các con ánh sáng”.
Nhìn thấy ánh sáng nhờ sự từ bi của Đức Phật
500 người mù vậy là lập tức có thể nhìn thấy ánh sáng, họ đều tạ ơn Đức Phật: “Tạ ơn Đức Phật từ bi vô lượng! Xin ngài thọ giới cho chúng con, chúng con nguyện đời đời đi theo ngài!”.
Đức Phật nói: “Tốt rồi! Các đồ đệ của ta”.
500 người mù đã trở thành đệ tử của Đức Phật, tinh tấn tu hành, cuối cùng đều trở thành A La hán.
500 người mù này tuy mắt không nhìn thấy gì, trước mắt chỉ là một màu đen u tối, nhưng tâm của họ thì lại vô cùng trong sáng. Họ dù không nhìn thấy gì nhưng vẫn dám bước về phía trước; chỉ giữ trong mình một tín tâm mạnh mẽ, tin rằng Đức Phật từ bi nhất định sẽ cứu độ được họ.
Thần Phật từ bi vẫn luôn dõi theo chúng sinh, nhưng đi tìm Đức Phật có thấy hay không thì lại phụ thuộc vào tấm lòng có chân thành hay không.
Nguồn: nguyenuoc