“Tây Du Ký” là một kiệt tác do Ngô Thừa Ân viết và được xuất bản vào thời nhà Minh, trở thành một tác phẩm nổi tiếng mà mọi người đều biết cho đến ngày nay, phù hợp với mọi lứa tuổi, sức hấp dẫn không bao giờ mất đi. Mọi người có thể tìm thấy nhiều bài học khác nhau từ tác phẩm này.
Có câu nói “biết cách xem sẽ thấy Đạo Môn, không biết cách xem chỉ thấy náo nhiệt”, dù là đọc để xem Đạo Môn hay là náo nhiệt thì vẫn luôn có niềm vui bất tận. Chúng ta hãy cùng bàn luận về việc Tôn Ngộ Không nhiều lần qua núi Lạn Đào Sơn cũng như thái độ của Ngộ Không đối với Bồ Đề Tổ Sư.
Tôn Ngộ Không đã trải qua sáu bảy năm thanh tĩnh vô vi, chứng minh được niềm tin kiên định của Ngộ Không đối với Sư Phụ. Tất nhiên, điều này cũng yêu cầu sự lĩnh ngộ sâu sắc, nếu không thì hãy thử một lần xem, trải qua cô đơn tịch mịch trong thời gian dài đến vậy, người bình thường có chịu nổi không?
Điều kiện tiên quyết để Sư Phụ giáo hóa Đồ Đệ là Đồ Đệ phải tin tưởng Sư Phụ một cách kiên định. Dù Sư Phụ có bản sự đến đâu cũng không thể chỉ dạy Đồ Đệ không tin tưởng vào chính bản thân họ. Đây quả là điều bi ai của Sư Phụ. May mắn thay, Tôn Ngộ Không đã thực hiện được điều này và đã vượt qua các khảo nghiệm mà Bồ Đề Tổ Sư an bài. Cuối cùng, Bồ Đề Tổ Sư đã đăng đàn giảng Đạo.
Ngộ Không nghe giảng sướng quá đến nỗi xoa tai vuốt má, mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân. Niềm hoan hỉ, vui sướng của sinh mệnh một khi được nghe Đạo chỉ có thể dùng biểu cảm và tay chân để biểu đạt. Điều này càng chứng tỏ Ngộ Không bản tính vô cùng thuần chân, không hề che giấu cảm giác nội tâm thực sự của mình. Một người có bản tính càng thuần chân thì càng bày tỏ tình cảm của mình một cách dễ dàng, khiến cho người khác chỉ cần nhìn là đã thấy rõ. Tu luyện chính là phản bổn quy chân, trở về với bản thể nguyên sơ nhất, không hề che đậy, thuần thiện thuần mỹ, bản thể chân thực nhất của chính mình.
Tất nhiên, điều này không thể thoát khỏi ánh mắt của Bồ Đề Tổ Sư. Ngài trách Tôn Ngộ Không tại sao lại điên cuồng nhảy nhót, không nghe Sư Phụ giảng? Tôn Ngộ Không thưa rằng: “Con thành tâm nghe giảng, đến những chỗ sư phụ giảng nhiệm màu quá, lòng vui mừng khôn xiết, không nhịn được, nên có những điệu bộ như vậy, mong Sư Phụ tha tội”. Điều này khiến Tổ Sư cảm thấy tự hào và cho rằng có thể truyền Đạo cho Ngộ Không.
Khi Tổ Sư hỏi Ngộ Không đến đây được bao lâu rồi, Ngộ Không trả lời: “Con lú lấp không biết là bao nhiêu ngày tháng, con chỉ nhớ những khi trong bếp không có lửa, thường ra sau núi kiếm củi, thấy ở núi có quả đào ngon, con đã ăn đào được bảy lần rồi.”
Tổ Sư nói: “Núi ấy gọi là Lạn Đào Sơn. Ngươi đã bảy lần ăn đào, tức là bảy năm rồi, nay ngươi muốn học Đạo gì?” Tôn Ngộ Không nói: “Nhờ sư phụ giáo hóa, hễ có Đạo khí là con xin học”. Nhưng đến khi Tổ Sư lần lượt kể ra mấy đạo thuật như các môn chữ “Thuật”, chữ “Lưu”, chữ “Tĩnh”, chữ “Động”,… thì Ngộ Không lại lắc đầu quầy quậy, cứ nhất nhất đòi học bằng được phép trường sinh.
Nhìn xem, cách Ngộ Không thể hiện quả thật vô dục vô cầu, rõ ràng mang theo mục đích trường sinh, nhưng lại nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, khiến cho Tổ Sư rất hài lòng. Tu luyện chính là “vô sở cầu nhi tự đắc” (không cầu mà tự được), không mang dã tâm, nhưng cần khí phách dũng mãnh tinh tấn. Thử hỏi, có vị Sư Phụ nào nhìn thấy Tôn Ngộ Không lại không vui mừng? Đây chính là nguyên lai của câu “ Sư Phụ tìm Đồ Đệ”. Mọi người có đoán được Lạn Đào Sơn nghĩa là gì không? “Lạn” tức là chín mùi, tựa như “dưa chín cuống rụng”. Khi quả đào đã chín mùi và bị Ngộ Không ăn hết, chỉ còn lại hạt ở giữa. Hạt đào này chính là trung tâm, biểu thị việc tu luyện chính là tu tâm.
Khi Tôn Ngộ Không mới nhập sư môn thì không đắc được Đạo Pháp chân truyền, chỉ làm một số công việc hằng ngày để tu tâm dưỡng tính. Mỗi lần ăn một quả đào chín tượng trưng cho việc tâm tính được đề cao. Trong tất cả các loại trái cây, chỉ có quả đào được thêm một chữ “tiên”, gọi là “đào tiên”. Điều này cho thấy cứ mỗi lần ăn một quả đào, một lớp da bên ngoài rơi xuống, tầng thứ tăng lên 1 bậc, cứ liên tục 7 lần như vậy, cho đến khi tâm tính đạt chuẩn mới có thể được Tổ Sư Bồ Đề tuyển chọn Đồ Đệ chân truyền.
Thế gian quả là nơi náo nhiệt, nhưng liệu có mấy ai khám phá được sinh tử, ngộ đắc Đại Đạo, phá mê tẩu xuất, vượt qua cả Lạn Đào Sơn, thoát khỏi vòng xoay nhân quả?
Lan Chi biên dịch
Nguồn: Secretchina (Liễu Duyên)