Sáng nay con bé cháu gái lại mắng vốn hắn. Cậu vừa phải thôi, mợ Na hiền lành chịu khó cậu còn đòi gì mà suốt ngày trai gái. Nay cô này mai cô khác chẳng ra cái thể thống gì. Già rồi tu đi cho con cháu nó nhìn vào.
Hắn nghe cháu gái rồi các bà chị nay mắng vốn mai mắng vốn mà buốt hết cả đầu. Hắn đâu có muốn thế đâu. Lần đầu tiên hắn cặp bồ với một con mẹ bán hàng xén ở chợ làng Lâm, hắn dẫn ả vào nhà nghỉ gần Huê động vào một chiều hè sâm sẩm tối giời mưa.
Hắn “chiến” xong, ai về nhà nấy, hắn đi dọc con đường trồng hai hàng phi lao sang làng Hoàng động mà lòng quá đỗi ưu phiền.
Vui gì đâu, sướng gì đâu cái chuyện vụng trộm với vợ người ta, hắn cứ buồn bã ủ dột thế mà thơ thẩn phóng xe đến cục làng Hoàng, rồi bỗng điện thoại vang lên phầm phập, hắn rút điện thoại bấm nút nghe mà chẳng cần nhìn xem số vừa gọi là ai.
Tiếng vợ hắn rống rít: sao giờ này mà ông chưa lên dọn hàng về hử. Lên ngay, nhớ đi qua nhà Năm Hạnh ở làng Trinh thì rẽ vào mua năm ngìn canh, năm ngìn cà với mười ngìn cá kho. Mua đi không lát về chở nặng đỗ lại nó khó.
Lại mua canh cà cá kho, buồn rất. Cũng chẳng phải hắn tham ăn tục uống gì đâu nhưng ăn mãi những món đồ ăn bán sẵn hắn ớn đến tận cổ.
Hai vợ chồng hắn buôn hoa quả ở chợ giày da Trịnh xá, tiền lãi bộn bề, hơn chục năm đã xây được cái nhà ba tầng to vật vã, tiền bán hàng những ngày mùng một tuần rằm lắm khi bán hàng về mệt vợ hắn cứ ấn vào tủ mà không buồn đếm. Lãi bộn bề mà con vợ hắn chi li keo kiệt bủn xỉn đến kinh hoàng.
Hắn cao to khoẻ mạnh vạm vỡ, sáng nào cũng dậy từ ba giờ sáng sang chợ hoa quả chân cầu Bính lấy hàng cho vợ. Sức vóc hắn lai thồ bằng ba người khác, nhanh mắt nhanh tay nên hắn bao giờ cũng chọn được hàng ngon.
Lắm khi đến bữa hắn bần thần ngửi thấy mùi thơm của món bò xào bay sang từ bếp nhà hàng xóm. Hắn nghĩ thấy cứ dơ dơ nhùng nhục, thời buổi này thức ăn thức uống thừa mứa ra thế mà hắn lại đi thèm cả cái thịt bò xào!
Hắn phóng xe lên chợ bảo vợ đi ra mua ít thịt bò về tối xào rau cải. Thị nguýt hắn cái rõ dài rồi quát, bận thế này nấu nướng làm gì cho tốn kém, tý về qua nhà Năm Hạnh mua canh, mua thêm tý thịt kho cho đỡ tốn.
Bữa tối ấy hắn bỏ cơm, lang thang mãi quanh làng rồi phi ra hàng phở đầu đường Lâm ăn một bát rồi về ngủ. Đêm ấy có vẻ biết mình sai, cô vợ hắn ôm choàng lấy hắn rúc rúc vào ngực hắn rồi bảo thôi đừng dỗi em, mai mua ít thịt về xào…
Hắn không dỗi, buồn buồn trong lòng nhưng cũng choàng tay ôm sang vợ: nhà mình bây giờ không khổ nữa rồi, làm để kiếm tiền và tiền để chi tiêu em ạ. Tiết kiệm quá ốm ra đấy tiền thuốc quá tội. Nay mai già rồi tiền lại chả biết tiêu gì!!!
Hắn định bụng sẽ “yêu” vợ một cái rõ say mê, hắn vừa ôm lấy vợ kéo sát ả vào ngực mình thì mùi chua lòm từ tóc vợ xộc lên mũi hắn.
Trời ơi nóng nực thế này mà mụ vợ hắn đi chợ choàng hết mũ chống nắng rồi áo nọ áo kia, đầu ba bốn ngày không chụi gội thì ai mà chịu được, hắn lật vợ ra, cái nhu cầu của ông người ngót nghét tám chục ký thịt át hết cả mùi chua lòm tóc vợ.
Hắn áp đầu mình vào bụng vợ bỗng hắn bật dựng dậy tý nôn, cái lỗ đàn bà của mụ bốc ra mùi khắm lặm lẫn mùi ngây ngây dịch đàn bà tởm lợm không thể chịu được. Mụ vợ thấy bất ngờ quá bèn kéo tay hắn lại, bàn tay mụ ráp rạp xước qua má hắn một vệt sắc lẹm khiến hắn đau điếng.
Mẹ kiếp, hắn thầm chửi thề trong bụng rồi loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, vục mặt xuống rửa lấy rửa để như thể cái gì đó tanh tưởi tù hãm bẩn thỉu lâu ngày hắn vừa vô ý mó vào.
Hắn tiếp tục chở hàng cho vợ, tiếp tục ăn những thứ rẻ nhất, ế thừa ở chợ giày da. Thi thoảng mụ vợ đổi hoa quả cho hàng thịt bò gần đó. Mụ lựa những miếng rẻ nhất, bạc nhạc nhất để lấy cho đỡ tốn tiền.
Hắn tiếp tục cặp bồ cặp bịch với hết người đàn bà này đến người đàn bà khác. Hắn luôn thấy trống rỗng đến vô cùng, hắn thèm một vòng tay đàn bà yêu hắn tha thiết, thương hắn chân thật chứ không phải vì hắn khoẻ hoặc vì những đồng tiền hào sảng của hắn.
Một lần con cháu gái lại mắng hắn, hôm ấy hắn rất buồn, bỗng dưng hắn kể cho cháu gái hắn nghe về nguồn cơn căn bệnh ngoại tình của hắn. Con cháu gái xinh đẹp và hiểu biết mắt chữ Ô mồm chữ A từ ngạc nhiên rồi chuyển sang cảm thông thương hắn thực lòng.
Từ đó nó không còn mắng hắn. Hắn thấy nó năng qua chỗ vợ hắn ở chợ giày da, khi cho mợ cái áo, khi chai sữa tắm hoặc dép guốc này kia. Mụ vợ hắn bữa đánh được bàn tay bàn chân sạch sẽ thì lại đầu không gội, đi ngủ không chịu đánh răng chỉ thở thôi đã thối.
Hắn ly thân với vợ tới mấy năm. Các chị gái làm mọi cách không khiến hắn quay về với vợ. Một người đàn bà bủn xỉn, bẩn thỉu không biết gì ngoài tiền dạy mãi không khôn. Hắn ly dị vợ, để tất ngôi nhà cho vợ và hai đứa con, hắn về nhà nội ở trong căn nhà cha mẹ để lại, sau bao kiếm tìm hắn cũng gặp được một người đàn bà chết chồng.
Hắn không còn lông bông lang bang, không còn ưu phiền và không còn phong lưu nữa. Hắn một dạ chung tình với cô này tuy cô không hề đẹp, nhưng với hắn bữa cơm nào cô ấy cũng cho hắn ăn những món nóng sốt chứ không phải cơm hàng, hai bàn tay cô ấy vuốt ve hắn thật mềm mại, tóc cô ấy thơm tho và hương đàn bà toát ra từ thân thể cô ấy khiến hắn bình yên và dễ chịu vô vàn.
Hắn nghĩ đời chẳng cần nhiều tiền mới hạnh phúc, con đường tình yêu là con đường đi từ đôi mắt xuống mũi và dạ dày của người đàn ông chứ đâu mà phải kiếm tìm nhiều.
Sưu tầm.