1.
năm xưa, lúc tôi còn làm dự án lớn có biết một anh này, cũng làm chủ doanh nghiệp, năm đó vợ chồng lục đục sao đó, ảnh về ly dị vợ, để con cho vợ nuôi, nhà cửa xe cộ gì anh để lại cho vợ hết, không lấy đồng nào, ra đi tay trắng.
Ai cũng chửi ảnh ngu, vì tài sản là do tay ảnh kiếm ra chớ bà vợ ở nhà nội trợ có làm ra đồng nào đâu. Rồi sau đó hay tin anh thua lỗ, nợ nần chồng chất, lúc này mọi người mới nói ảnh khôn, đưa hết tài sản cho vợ rồi nên khi phá sản chỉ mất công ty thôi, chưa phải mất hết.
lần đó đứng cafe cùng anh, tôi hỏi thẳng, có phải ly dị là cách anh bảo vệ tài sản của mình không, ảnh nói đâu có, là vợ chồng anh chia tay thiệt đó chứ, ảnh để hết tài sản cho vợ để vợ nuôi con thôi, hơn thua với người ngoài chớ ai lại đi hơn thua với vợ con.
Tôi mới xin lỗi vì hiểu sai ảnh, do mình lấy cái bụng hẹp hòi nghĩ cho người ta. Sau này anh làm lại, công ty lớn hơn xưa, nghe nói đã lập gia đình mới, vợ trẻ con mọn nên cũng ít gặp hơn xưa, chắc lúc này ảnh đang hạnh phúc.
2.
lại có một người bạn khác cũng là nhà thầu, một hôm giao hồ sơ quyết toán công trình mấy chục tỉ cho thằng nhân viên đi ký, nó ký hồ sơ xong nó ôm hồ sơ đi luôn, nhắn tin lại cho ảnh: chuyển khoản 100 trẹo để lấy lại hồ sơ không thì nó đốt luôn.
Ai cũng nói hồ sơ ký tá lại cũng khó thiệt, nhưng nếu chịu làm lại vẫn làm được, một trăm trẹo không lớn nhưng đừng thoả hiệp với loại người đó, báo công an hốt nó đi chăn kiến đi. Anh này hỏi lại thì nghe nói má thằng nhân viên đó bị bịnh, đang chạy thận trong bệnh viện, nó cũng cùng đường quá nên làm liều.
Ảnh vô bịnh viện thăm má nó nhưng không nhắc gì tới chuyện thằng nhân viên, chỉ vô thăm bà rồi gửi tiền, đúng một trăm triệu để bà thuốc thang. Ai cũng cản, vẫn đòi báo công an này nọ, anh nói thôi, coi như mình giúp người ta.
Xong về nhắn nó, anh không đưa tiền để lấy lại hồ sơ, anh đưa tiền giúp má em chữa bịnh thôi. Còn hồ sơ em muốn đốt thì anh đi ký lại, lo về chăm má đi.
thằng nhân viên ôm hồ sơ về trả, mà không dám gặp anh, nhờ xe ôm chở tới văn phòng. Rồi 2 tháng sau nó lại nhờ xe ôm chở tới văn phòng anh một thùng xốp đựng toàn cua lột (nó biết anh thích ăn cua lột).
Hôm rồi anh mới điện thoại nói, tình hình khó khăn quá, việc không có, nhân viên giờ không còn ai, còn mỗi thằng H (là thằng nhân viên ác đạn đó), nó vẫn ở lại làm với anh.
3.
câu chuyện thứ ba là câu chuyện một thằng em nhân viên cũ, trước khi làm với mình nó cũng mới ra trường và đi làm cho một nhà thầu nhỏ. Hồi 2009 cũng khủng hoảng kinh tế, giá vật tư nhảy lên gấp 3 lần, nhà thầu điêu đứng.
Một sáng nó lên công ty thì thấy công ty không còn ai, đóng cửa, sếp nó bỏ trốn, công trình dang dở, nhân viên từ bảo vệ tới kế toán đều bị nợ 2 tháng tiền lương. Nó cũng buồn mà nghĩ thôi sếp nó cũng chẳng muốn vậy, coi như hai tháng thực tập không công.
Lúc nó lớ ngớ ở cửa công ty thì có một bà bán cafe gần đó nghe tin, tới công ty nó đứng chửi, thì ra là sếp nó còn thiếu bả triệu mấy tiền cafe thuốc lá, có giấy tờ ghi sổ đàng hoàng, giờ bả nhắm mất tiền bả xót, bả chửi.
Nó nghĩ cũng thương sếp, vì mấy lần ngồi cafe sáng thì cũng toàn ngồi với nó và mấy ông cai, nó mới vét trong túi còn được triệu mấy trả luôn cho bả.
Chuyện vậy thôi cũng không có gì to tát, do lúc ngồi nhậu anh em kể chuyện năm 2009 nó mới đem chuyện đó ra kể, ai cũng chắc lưỡi, khổ, đã bị quịt lương còn phải gánh nợ cho sếp. Nó nói có gì đâu, nó ra trường được sếp chỉ dạy bao nhiêu thứ, có vài triệu bạc đáng gì.
Giờ nó về quê, lấy vợ, làm công ty xây dựng, cũng ngon lành, nhà cửa xe cộ xông xênh, thi thoảng nhắn FB hỏi thăm nó, nó cứ nài nỉ mời về quê nó nhậu, thương nó, hứa miết mà chưa đi được.
TG: Đàm Hà Phú