Trời xanh có mắt: Mọi việc lớn nhỏ trong đời đều đã có an bài
Người ta nói: “Sinh tử hữu mệnh, vận số do Trời”. Đại sự trong đời không gì lớn hơn chuyện sinh tử, liệu có phải số mệnh sống chết đã định sẵn ngay từ lúc sinh ra? Nếu quả là như vậy, thì phải chăng mọi việc lớn nhỏ như hoạn lộ, công danh, phúc âm, hạnh vận… đều do Thần an bài?
Nhân sinh như mộng, trong tháng năm đằng đẵng của đời người có biết bao điều xảy ra. Nếu nói mọi việc lớn nhỏ đều do Thần an bài, thì trong cổ thư đã có rất nhiều minh chứng, dưới đây là ba ví dụ trong số đó.
Sinh tử có mệnh
Trương Điền là người Đan Dương (nay thuộc phía nam tỉnh Giang Tô) sống vào thời nhà Thanh, ông đặc biệt tinh thông tướng số, có thể dự đoán trước ngày chết của người ta.
Một ngày, khi Trương Điền đang trò chuyện với khách thì cậu con trai nhà hàng xóm mang tiền đến trả nợ. Trương Điền dứt khoát không nhận, ngược lại còn dặn cậu ta hãy mau mau về nhà.
Vị khách lòng đầy nghi hoặc, chờ đến khi cậu con trai hàng xóm đã đi khuất bèn hỏi Trương Điền rốt cuộc là chuyện gì?
Trương Điền lắc đầu đáp: “Đáng thương, đáng thương, đứa nhỏ này sắp gặp nạn mà chết. Tôi e cậu ta sẽ không qua khỏi miếu Thái Úy trên đường về nhà”.
Quả đúng như lời tiên đoán, cậu bé nhà hàng xóm vừa đến miếu Thái Úy thì không may ngã xuống đất mà qua đời.
Không chỉ giỏi xem số mệnh cho người khác, Trương Điền còn biết trước thời điểm tử vong của chính con trai mình.
Chuyện là, ông có một người con trai làm nghề kinh doanh buôn bán. Cậu ta thường đi thuyền qua sông mua hàng, những lần như vậy Trương Điền đều chuẩn bị bầu rượu và chút đồ ăn cho con trước khi lên đường. Hôm ấy cậu con trai lại chuẩn bị khởi hành như mọi lần, và Trương Điền lại sắp sẵn rượu ngon và những loại cao lương mỹ vị tiễn đưa con. Vợ ông thấy trên bàn bày la liệt thức ăn nhiều hơn hẳn bình thường thì trong lòng không khỏi cảm thấy thắc mắc.
Trương Điền biết vợ có điều nghi hoặc, liền kéo vợ ra một góc rồi thầm thì nói: “Lần này con trai chúng ta ra đi là mãi mãi không về. Con chúng ta thật xấu số, rồi sẽ ngã xuống sông mà sớm lìa trần. Than ôi, ân tình hai cha con cả một đời, bà nói xem chẳng phải tôi cũng nên làm chút gì đó thay cho lời vĩnh biệt sao?”.
Vợ Trương Điền hốt hoảng hỏi: “Lão gia, chuyện lớn như vậy mà sao ông không ngăn con lại?”.
Trương Điền trầm ngâm đáp: “Âu cũng là số Trời, số mệnh đã định rồi có thể thoát được sao?”.
Vợ Trương Điền lo lắng đến mức tim đập thình thịch, chân tay luống cuống, trong lòng rối như tơ vò. Thân làm cha mẹ, sao có thể thấy con đi vào chỗ chết mà ngoảnh mặt thờ ơ được? Bà lập tức kéo con trai lại, nhất quyết không cho cậu bước ra khỏi cửa.
Vài ngày sau, con trai Trương Điền sẩy chân ngã vào trong bể nước lớn. Trong mệnh đã chú định là cậu ta sẽ phải chết đuối, nước sông nay thay bằng nước bể, tai họa khó tránh, thọ mệnh đã có định số, sao có thể thay Trời quyết định được đây?
Họa phúc do Trời
Rất nhiều người khao khát có được quan cao lộc hậu, hoạn lộ hanh thông, cả đời hưởng phúc phận dài lâu. Hết thảy những điều này phải chăng cũng là do Thiên định?
Ngụy Trưng là quan Bộc xạ của Hoàng đế Đường Thái Tông, có vị trí tương đương với quan Tể tướng trong triều. Hồi ấy, Ngụy Trưng có hai viên tiểu lại quản lý những việc lặt vặt trong dinh phủ. Một lần, Ngụy Trưng tình cờ nghe thấy hai tiểu lại kia đang bàn luận sôi nổi ở bên ngoài cửa sổ nơi ông nằm nghỉ. Trong đó một người nói: “Chức vụ của chúng ta đều là do lão gia quyết định”. Người kia liền phản bác: “Không phải, mà đều là Thiên định”.
Ngụy Trưng nghe xong, trong tâm hiếu kỳ liền muốn tự mình nghiệm chứng. Ông viết một phong thư rồi đưa cho viên tiểu lại từng nói là “do lão gia quyết định”, dặn rằng hãy gửi phong thư này đến Thị lang. Bên trong lá thư đã phong kín ấy viết hàng chữ: “Xin đại nhân hãy ban cho người này một chức vị”. Viên tiểu lại không biết nội dung của lá thư, chỉ nhận lấy rồi vâng lệnh lui ra. Anh ta vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy ngực thắt lại, đau đến mức không thể đi được. Anh ta bèn trao phong thư cho viên tiểu lại còn lại và nhờ cậu ta đi gửi thay mình.
Kết quả là, viên tiểu lại từng nói rằng “do Thiên định” được phong chức, còn vị nói là “do lão gia quyết định” thì đành ngậm ngùi ở lại vị trí thấp hèn như trước. Ngụy Trưng không khỏi ngạc nhiên, bèn hỏi cả hai mới biết rằng hôm ấy đã xảy ra điều trùng hợp, mọi việc dường như đã có Trời sắp đặt. Ông thở dài hồi lâu rồi nói: “Quả thực, bổng lộc quan chức là do Thiên định, con người dẫu muốn cũng chẳng thể thoát khỏi số Trời!”.
Vì đố kỵ mà chịu đòn
Vào thời nhà Thanh, ở thành Dương Châu có một người khiếm thị trẻ tuổi, cậu ta một mình tá túc trong miếu Thành Hoàng, dựa vào nghề bói toán sống qua ngày. Nếu đông khách thì còn hy vọng mua chút thức ăn lót dạ, còn vào những ngày mưa gió không có khách đến xem bói thì cậu sẽ phải chịu đói nằm co quắp cả đêm.
Một ngày, có vị phú ông dẫn theo thê thiếp và gia nhân vào trong miếu thắp hương. Người khiếm thị nhìn ra ngoài cửa thấy chiếc xe ngựa của anh ta rất xa hoa lộng lẫy, lại có nườm nượp nô bộc theo sau hầu hạ. Người khiếm thị ôm cái bụng đang đói quằn quại, thầm khấn Thần Thành Hoàng: “Trời xanh có mắt hay chăng? Anh ta chỉ là kẻ hạ tiện mà lại được sống nhung lụa giàu sang, còn con vốn xuất thân từ chốn thế gia đại tộc, chẳng may gặp biến cố mà phải chịu đói chịu lạnh thế này. Than ôi, Ông Trời thật không có mắt, Thần cũng chẳng linh thiêng!”.
Ngay đêm hôm ấy, người khiếm thị mộng thấy Thần Thành Hoàng đến trách: “Sao nhà ngươi lại oán trời trách đất? Hắn ta có mệnh hưởng phúc, còn nhà ngươi trong mệnh phải chịu khổ. Vận mệnh con người vốn đã có định số cả rồi, nhà ngươi chỉ vì chút tư tâm đố kỵ với người ta mà dám xúc phạm đến Thần! Ta sẽ bắt ngươi đến huyện Nghi Trưng, đánh nhà ngươi 20 roi để trừng phạt!”.
Nghe đến đậy cậu ta choàng tỉnh giấc, sợ hãi đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Suốt năm ấy trong lòng cậu luôn nơm nớp lo sợ, nhưng đến cuối năm cậu vẫn được bình yên vô sự, tuyệt không xảy ra biến cố gì. Đến lúc này cậu mới buông bỏ được gánh nặng trong tâm, tinh thần thư thái, cậu tự nhủ rằng tất cả chỉ là mộng mà thôi.
Đến mùa đông năm sau, chị gái của người khiếm thị vốn lấy chồng ở huyện Nghi Trưng nay bỗng mắc bệnh rồi qua đời. Cậu ta nhận được tin thì khóc lóc thương xót, gạt nước mắt đến tiễn đưa linh cữu. Đêm hôm ấy khi đang nằm nghỉ trong nhà chị gái, đến canh ba cậu ta đột nhiên đau bụng dữ dội tưởng chừng như không thể chịu đựng được nữa. Nhưng nhà vệ sinh ở đâu? Cậu ta nhìn không thấy, sờ cũng không được, lại không quen đường đi lối lại, không thuộc mọi ngóc ngách trong nhà. Bất đắc dĩ cậu đành mở cửa, theo lối cũ lần tìm ra ngoài đường để vệ sinh.
Đúng lúc ấy vừa hay có vị quan tuần tra đi ngang qua. Quan tuần tra thấy khả nghi bèn hỏi cậu đang làm gì ở đó? Người khiếm thị không nhìn thấy vị khách trước mặt là ai, chần chừ một hồi lâu không dám trả lời. Quan tuần tra cho là cậu làm điều lén lút bèn sai người bắt lấy rồi đánh hai mươi gậy khiến cậu ta đau thấu tâm can. Thật không ngờ điều Thần an bài từ hơn một năm trước đến lúc này lại thành hiện thực.
Quả thực, sinh tử hay phúc họa đều đã có định số. Thiên thượng an bài hết thảy, làm người thì nên hướng thiện, giữ tâm cho chính, hành thiện tích đức, như thế mới mong có được hảo vận đời sau. Dân gian có câu: “Bạn chỉ cần lương thiện, Trời xanh sẽ tự có an bài”. Con người dẫu không thể lựa chọn vận mệnh cho mình nhưng hoàn toàn có thể lựa chọn làm một người thiện lương.
Nguồn: NTDVN