Triều đại Bắc Tống là một triều đại rất thú vị trong lịch sử Trung Quốc, và những điều kỳ lạ đều có thể xảy ra. Một điều thú vị như vậy đã xảy ra khi Tống Chân Tông, vị hoàng đế thứ ba của triều đại Bắc Tống , đang nắm quyền.
Khi đó, Tể tướng Khấu Chuẩn sau này, đang phụ trách phủ Khai Phong, dưới sự quản lý của ông, thành Khai Phong đang có nề nếp, thấy rằng thời điểm cuối năm đang đến gần, Khấu Chuẩn đang chuẩn bị phân phó cho cấp tổng kết lại hồ sơ vụ án và chuẩn bị cho năm mới thì đột nhiên có hai người khiếu nại lao từ ngoài cửa vào.
Người ta nói khiếu nại cũng là bình thường, điều không bình thường là thân phận của hai người đến khiếu nại, lai lịch của họ cũng không đơn giản. Cha của họ vừa mới qua đời, là tả lĩnh quân, vệ tướng quân Tiết Duy Cát, là con cháu đời thứ 3 của gia đình Miêu Hồng đại phú.
Hai cháu trai là Tiết an thượng, Tiết An Dân, “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo”, chứ nói chi người ta là người nhà của tiền tể tướng, Khấu Chuẩn không dám thờ ơ, lập tức thăng đường thẩm vấn, vừa mới hỏi đã khiến ông ấy ngạc nhiên suýt chút nữa là cắn phải lưỡi.
Người mà họ tố cáo lại là mẹ của họ, triều đại nhà Tống dùng Hiếu để trị vì thiên hạ, Khấu Chuẩn đương chuẩn bị mắng hai kẻ này là bất hiếu thì nhìn lên đơn kiện, thực sự đọc là thấy choáng váng.
Nguyên lai là người mẹ này của họ là họ Sài, là chính tông vợ cả của Tiết Duy Cát, tuy nhiên bất hạnh thay bà này lại không sinh được con, cho nên Tiết An thượng, và Tiết An Dân đều là do bà thiếp sinh ra. Dựa theo lễ giáo chế độ cổ đại, vợ cả được xem là mẹ của tất cả những đứa con, cho nên chúng đều phải theo mẹ ruột tới hầu hạ.
Nhưng mà cha của bọn họ đều đã chết rồi nên Sài thị lại cảm thấy cô đơn, liền muốn tái giá.
Vào thời điểm này, người ta không phản đối việc người phụ nữ tái giá, đằng này chồng đã chết, bản thân lại không có con, cho nên việc tái giá là bình thường, hai người con này không có lý do gì để ngăn cản.
Khấu Chuẩn sững sờ trên đơn kiện thì thấy tên của một người Trương Tề Hiền, đây chính xác là lão tiền bối vừa mới hạ nhiệm không lâu, tiền tể tướng, tại triều đĩnh thanh danh của ông ta là lớn phi thường. Người mà Sài Thị định gả cho chính là ông ta.
Kỳ thật, chuyện này cũng không có gì, nếu đơn thuần chỉ là xuất giá thì coi như xong đi, nhưng Sài Thị lại làm một việc quá phận, bà ta đem hết tài sản mà Tiết Duy Cát cả đời vất vả khổ nhọc kiếm ra mà đóng gói hết làm tư trang, đồ cưới của riêng mình mà đem đến nhà mới.
Hai đứa con của người thiếp sinh ra không đồng ý, nhiều bận thương lượng, nhưng không có kết quả. Vì quá phẫn nộ nên không còn quan tâm tới lễ phép, tình thân mà dùng một tờ đơn kiện bẩm báo lên Khai Phong phủ.
Khấu Chuẩn trước là sững sờ sau là mở cờ trong bụng, bởi vì trong triều đình, vì quan niệm bất đồng, Trương Tề Hiền mấy lần góp lời, áp chế Khấu Chuẩn thăng tiến, hai người từ lâu đã tở thành oan gia đối đầu.
Hôm nay đơn kiện lại vừa lúc vào tay mình, theo đạo lý đúng là có oan báo oan có hận báo hận. Đúng là Khấu Chuẩn sau khi trải qua mấy lần kiếp nạn thì trở nên thông minh hơn nhiều, suy nghĩ một lát rồi đem vụ kiện về mối quan hệ của 2 triều tể tướng chuyển giao cho Chân Tông Hoàng Thượng thẩm tra xử lý.
Sự việc này quả là gây ra động tĩnh khá lớn, cả triều đại văn võ bá quan đều bàn luận, Hoàng đế bất đắc dĩ buộc phải tiếp nhận bản án, chuyển giao cho Ngự Sử Đài thẩm tra xử lý
Ai ngờ đâu Ngự Sử Đài còn chưa có nhúng tay vào xử lý thì Sài thị đã đem một tờ đơn khác tố cáo hai người con do bà thiếp sinh ra.
Nội dung câu truyện này quá cẩu huyết, cả triều văn võ đều ngơ ngác, không biết sự việc sẽ tiến triển về hướng nào. Sài thị không chỉ viết đơn kiện mà bà ta còn khiến cho sự việc mà có tra sách cổ cũng chưa bao giờ gặp.
Trống kêu oan đánh lên, hoàng đế phải tự mình vào điều tra thẩm án. Sài thị khóc lớn tiếng, kể tội hai đứa con trai Tiết An Thượng và Tiết An Dân đều là hai đứa trẻ ngoan chẳng qua là do bị kẻ xấu đầu độc, xúi giục nên mới kiện báo nàng ta.
Chân Tông tự nhiên muốn truy hỏi xem kẻ xúi bẩy, đầu độc con trai nàng ta là ai, Sài thị quay đầu và chỉ vào một trong các vị quan văn lớn tiếng nói: “Sai khiến con ta chính là tham tri chánh sự đương nhiệm Hướng Mẫn Trong”.
“Tham tri chánh sự tương đương với phó Tể tướng,không đợi ông ta đứng ra phản bác Sài thị “khẩu thổ liên hoa” đã đem tất cả mọi chuyện nói ra。
Nguyên là Hướng Mẫn Trong khi Tiết Duy Cát chết đi, thì rất coi trọng khu nhà cũ do tổ tiên để lại của bọn họ, vốn là áp dụng các loại thủ đoạn dùng giá tiền vô cùng thấp để lừa gạt mua lại, rõ ràng là có ý đồ nổi lên với nàng ta, bèn mời bà mối tới hỏi cưới Sài Thị.
Sài Thị đã coi trọng Trương Tề Hiền nên bà ta đương nhiên sẽ không đồng ý, khiến cho Hướng Mẫn Trong thẹn quá hóa giận xúi giục hai người con trai của nàng ta đến Khai phong phủ báo án.
Lúc này chuyện đã liên quan đến hai triều đại và ba vị tể tướng đương nhiệm, Chánh Tông cũng có chút bất đắc dĩ, bèn quay sang hỏi Hướng Mẫn Trong chân tướng sự tình.
Hướng Mẫn Trong không ngờ là chọc phải tổ ong vò vẽ đành thú nhận mình đã dùng năm trăm vạn quan mua khu nhà cũ của tổ tiên nhà Tiết gia để lại, nhưng cho tới năm nay cũng chưa hề nghĩ tới việc sẽ lấy Sài thị
Hoàng Đế có có trực giác không được tốt lắm đối với Sài Thị, sau khi nghe Hướng Mẫn Trong giải thích sự tình, bèn lập tức hạ lện mang Sài thị nhốt vào trong ngục để Ngự sử thẩm vấn
Sự tình lần nữa lại phát sinh biến hóa, Ngự Sử đài nghiêm hình bức cung, rất nhanh đã tra ra được chân tướng sự tình: Hướng Mẫn Trong lừa gạt mua nhà họ Tiết là sư thật, nhưng việc muốn lấy Sài Thị thì đây hết thảy nhất định là do con cá lớn Trương Tề Hiền bày cho làm, mục đích là muốn đổ tội cho Hướng Mẫn Trong.
Một sự tình khác cũng bị các Ngự sử lật ra, đó là khu nhà của Tiết gia do tổ tiên để lại trước kia là do Hoàng Thái Tông Hoàng đế ban cho, Hoàng đế năm đó đã cố ý hạ chỉ căn bản là không được phép mua bán. Sự việc này đúng là không may cho Hướng Mẫn Trong, bị hoàng thượng hạ lệnh giáng chức vụ tể tướng, rời khỏi trung ương điều đi tới quận Vĩnh Hưng đảm nhận chức chỉ huy sứ trấn thủ biên cương.
Người thứ hai xui xẻo là Trương Tề Hiền, nguyên là tể tướng lại một lần nữa bị giáng chức vì quá coi thường luật pháp, bị đày đi Tây Kinh Lạc Dương nhậm chức. Trương tề Hiền kẻ chủ mưu cho sự việc này bị giáng chức đến mấy ngàn dặm ra hải châu biệt xứ.
Người nhà Tiết gia người cũng không thoát tội, hai huynh đệ Tiêt an thượng bị ngự sử đài đánh cho hơn mười trượng thả về, thu lại khu nhà cũ do to tiên để lại, dù có chết nghèo đều không cho mua bán.
Nhân vật làm mưa làm gió, Sài thị bị phạt đồng tám cân, tất cả gia sản, tiền phi pháp đều bị tịch thu, mộng đẹp tái giá triệt để tan tành thành bong bóng. Tất cả các hành động của Sài thị đều rất nhanh lan truyền toàn bộ Đại Tống, thậm chí còn lan sang cả hướng Bắc truyền đến nước Khiết Đan. Ai cũng đều biết là không thể trêu chọc vào người đàn bà chanh chua này, từ nay về sau lại càng không có ai dám lấy nàng ta, Sài thị từ đó cô độc, khổ hạnh cả đời, chết trong thê thảm.
Một người quả phụ bình thường lại có thể kéo xuống một vị tể tướng đương triều và một vị là tiền tể tướng, thanh danh lại dính dáng đến một vị tiền triều tể tướng khác, có thể nói là bà quả phụ cứng đầu nhất lịch sử.
Kỳ thật, hai vị tể tướng đều muốn cưới Sài quả phụ người này cũng không phải xinh đẹp đến kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, lý học danh thần Trình Di đã chỉ ra trúng tim đen :”vì kia có mười vạn túi bễ nên cũng cố”.
1 quan =1000 văn ,100000 quan =100000000 văn。Hóa ra bà quả phụ Sài là một nữ tỷ phú.
Biên dịch Minh Thư
Theo Lưu Thi Vũ – Aboluowang