Từng bắt được Võ Tòng và Lâm Xung, nhưng sau khi đến Lương Sơn thì người này đã bặt vô âm tín
“Thủy hử”, một trong bốn bộ tiểu thuyết nổi tiếng, được nhiều người tin tưởng đọc và được nhiều người ấn tượng với 108 vị anh hùng trên Lương Sơn, câu chuyện của mỗi người trong số họ đều rất hấp dẫn và để lại những ấn tượng riêng.
Mỗi người trong số họ có những kỹ năng riêng biệt, tất cả họ đều trung thành và dũng cảm, và họ tràn đầy nghĩa khí, chỉ là họ sinh ra không đúng thời điểm, bởi khi đó triều đình đã bị kiểm soát bởi những kẻ phản bội và tham nhũng. Một trong những câu chuyện nổi tiếng nhất là chuyện Võ Tòng đánh hổ, đọc giả khi đọc đến đoạn này, nghĩa khí anh hùng cũng trực trào dâng, cảm khái rằng trên đời vẫn có những anh hùng như vậy.
Ngoài ra còn có Lâm Xung, người đứng đầu 800.000 cấm quân, dũng cảm, bất khả chiến bại, anh còn được gọi là Lâm Giáo đầu. Một anh hùng hảo hán như vậy cuối cùng bị chèn ép phải trốn lên Lương Sơn Bạc, để mang danh “kẻ cướp”.
Trong thời buổi loạn lạc lúc bấy giờ, một người ngay thẳng và nhân hậu như Lâm Xung thường sẽ trở thành cái gai cho những tên quan gian xảo. Trên Lương Sơn còn có một vị tướng khác hùng mạnh hơn cả Lâm Xung và Võ Tòng mà người đời sau không biết nhiều về anh, anh là ai?
Ở Lương Sơn có rất ít người có thể so bì với thực lực của Võ Tòng và Lâm Xung, nhưng có một người tên là Kiều Đạo Thanh, nhiều người không quen tên anh, nhưng trên thực tế thực lực của người này còn cao hơn cả Võ Tòng và Lâm Xung.
Kiều Đạo Thanh từ nhỏ đã khác với những đứa trẻ bình thường, khi những đứa trẻ khác chơi ở nhà, còn anh thích lên núi một mình, có rất nhiều thợ săn trên núi, anh nhìn thấy nhiều động vật nhỏ bị thương nên ông đem chúng về nhà chữa trị vết thương cho chúng, sau đó đưa chúng trở lại rừng.
Tình cờ một lần, khi anh đang chữa trị vết thương cho các con thú, thì một vị đạo sĩ già nhìn thấy, vị đạo sĩ già rất ngưỡng mộ lòng tốt của anh và quyết định dạy cho anh một số tuyệt chiêu trong đạo giáo. Anh cũng rất thích học Đạo, dưới sự dạy dỗ của lão đạo sĩ, anh đã sớm lĩnh ngộ được chân thuật thậm chí còn có chút sắc bén hơn thầy.
Lão đạo sĩ thấy không có gì để dạy cho Kiều Đạo Thanh nên tiếp tục đi vân du, trước khi đi, ông nói với Kiều Đạo Thanh rằng anh có thể đi tìm La Đạo sĩ bái ông ta làm sư, ông ta là người thiên tư thông minh, nên có thể học hỏi thêm nhiều điều.
Vì vậy Kiều Đạo Thanh lên đường tìm La Đạo sĩ, không ngờ anh đã lặn lội hàng nghìn dặm để tìm La Đạo sĩ và tỏ ý muốn tôn ông làm thầy nhưng lại bị La Đạo sĩ từ chối.
La Đạo sĩ đã biết trước rằng Kiều Đạo Thanh sẽ đến tìm ông và bái ông làm thầy, nhưng ông thấy trong quẻ tượng đã thấy rằng nhân duyên thế tục của Kiều Đạo Thanh vẫn chưa kết thúc, nên ông đã từ chối nhận Đạo Thanh làm đệ tử.
Kết quả là Kiều Đạo Thanh chỉ có thể đi phiêu bạt thực hành tu luyện, để trở thành một đạo sĩ nổi danh trong thiên hạ, không bao lâu, anh đã vận dụng tinh thông các kiếm pháp mà lão đạo sĩ đã truyền thụ cho mình.
Chiến đấu với đội quân Lương Sơn và Công Tôn Thắng
Kiều Đạo Thanh tình cờ đi vân du đến một thành trì, vì hạn hán nên mùa màng cây cối chết khô, quan huyện đã đăng thông báo nhờ các đạo sĩ đến đây để cầu mưa giúp dân chúng, thấy vậy Đạo Thanh liền quyết định đến giúp đỡ. Một mặt, có thể giúp người dân giải quyết vấn đề sinh kế, mặt khác, anh cũng có thể nhận được không ít tiền thưởng, tại sao không làm điều đó? Vì vậy, dưới Pháp triển của Đạo Thanh, không lâu mây đen kéo đến đầy trời, trời đổ mưa ngay lập tức.
Khi anh đi lấy tiền thưởng, anh phát hiện ra rằng tiền thưởng của mình đã bị tiểu nhân tham ô mất, Kiều Đạo Thanh phân bua một phen với đám quan lại đó, trong lúc nóng giận, Đạo Thanh đã lỡ tay giết hại người.
Kiều Đạo Thanh từ một Đạo sĩ phiêu bạt giang hồ đã trở thành tội phạm bị truy nã. Để cứu mạng, anh chỉ có thể đào tẩu đến Điền Hổ và làm tướng bên cạnh Điền Hổ.
Đúng lúc đó, đội quân Lương Sơn quy thuận chiêu an của Triều Đình, Tống Giang và đội quân Lương Sơn được cử đi dẹp loạn cuộc khởi nghĩa của Điền Hổ. Tống Giang cho rằng Điền Hổ cũng chỉ là kẻ tầm thường hữu dũng vô mưu không có thực lực, bèn sai Lý Quỳ mang theo 500 quân đi chinh phạt.
Không ai ngờ rằng bên cạnh Điền Hổ lại có một cao thủ như Kiều Đạo Thanh. Ngay khi trận chiến bắt đầu, Kiều Đạo Thanh đã thi triển bùa chú để bắt hơn 500 người, mọi người chưa kịp phản ứng thì đã thua cuộc.
Như đã nói, 36 kế thì chuồn là kế thượng sách, những người còn lại nhanh chóng quay lại nói với Tống Giang tình hình, lúc này Tống Giang chỉ nghĩ rằng có lẽ mình đã đánh giá thấp đối phương, mà không nhận ra đội quân của ông đang đối mặt với đối thủ lợi hại như thế nào.
Sau khi suy nghĩ, Tống Giang quyết định đích thân đưa người tới đó để đề phòng, còn mang theo hai vị tướng là Lâm Xung và Võ Tòng, trên chiến trường, hai bên không thỏa thuận được chỉ có thể xuất chiến. Trong nháy mắt, trên trời nổi lên một trận yêu phong, cát vàng mù mịt đầy trời, Tống Giang cùng đội quân chật vật, nửa bước cũng khó di chuyển.
Tống Giang cảm thấy rơi vào tình thế nguy khốn, định đưa quân trốn thoát, nhưng bị Đạo Thanh phát hiện và bị bắt, dù có mạnh như Võ Tòng cũng bị Đạo Thanh tóm gọn.
Ngay khi Tống Giang cảm thấy rằng mình sẽ thua cuộc trong trận chiến này thì tình thế thay đổi, có ai đó ở đằng xa đã phá bỏ bùa chú của Kiều Đạo Thanh bằng một cái phẩy tay, khi nhìn kỹ hơn, phát hiện ra người này chính là Công Tôn Thắng.
Quy ẩn
Công Tôn Thắng cũng giống như Kiều Đạo Thanh, cũng là một Đạo sĩ, ông ra mặt lúc này vô cùng thích hợp. Nhưng Công Tôn Thắng quá tự mãn, và cũng không ngờ rằng Kiều Đạo Thanh cũng rất mạnh, khi thi triển những tuyệt kỹ của Đạo gia, nếu xét về Đạo pháp thì hai bên là tương đồng, nhưng về võ lực thì Công Tôn Thắng không bằng.
Khi thua cuộc, họ chỉ có thể quay trở lại Lương Sơn, nhưng lúc này Công Tôn Thắng đang suy nghĩ về việc khác, ông không thể tìm ra lý do tại sao mình lại thua Kiều Đạo Thanh, vì vậy ông đã tìm đến sư phụ La chân nhân để trợ giúp.
Sau khi nghe xong lời hắn nói, La chân nhân cũng rất kinh ngạc trước sức mạnh của Kiều Đạo Thanh nên khuyên đệ tử không nên lấy mạng hắn, tốt nhất nên thuyết phục hắn gia nhập đội quân của Lương Sơn. Vì vậy Công Tôn Thắng đã đến gặp Kiều Đạo Thanh, và cả hai đã có một cuộc tỷ thí, lần này Công Tôn Thắng đã chiến thắng một cách đường hoàng.
Dưới sự thuyết phục chân thành của Công Tôn Thắng, Kiều Đạo Thanh đã đồng ý đến Lương Sơn. Theo lý mà nói, Tống Giang đã nhìn thấy sức mạnh của Kiều Đạo Thanh, hẳn sẽ trọng dụng anh, nhưng vì sao Kiều Đạo Thanh ở Lương Sơn lại không được coi trọng, lại không được xếp vị trí trong 108 vị hảo hán.
Trên thực tế, một phần lớn nguyên nhân là do thời điểm xuất hiện của Đạo Thanh không hợp thời. Lúc ấy khi anh đến Lương Sơn, Tống Giang đã chấp nhận chiêu an của triều đình, lúc đó Tống Giang không có ý định xếp hạng Đạo Thanh.
Ngoài ra, anh là người đến sau, trước mặt tự nhiên không có tình cảm sâu nặng giữa các anh hùng, dù có năng lực mạnh mẽ nhưng cũng khó thuyết phục được mọi người, vì vậy, thế hệ sau không biết rằng có một người lợi hại như vậy, cũng là một anh hùng có sức mạnh phi thường ở Lương Sơn.
Tất nhiên, điều này cũng không thể tách rời với tính cách của Kiều Đạo Thanh, anh là một người tu Đạo và cũng không quan tâm đến danh vọng và tài sản, cuối cùng anh tiếp tục đi học Đạo và không ở lại Lương Sơn.
La Chân Nhân từng nói rằng Kiều Đạo Thanh phải ở lại thế tục và hoàn thành nhiệm vụ của mình, bất kể anh ở đâu, đó chỉ là để trải nghiệm cho con đường anh tu Đạo. Cuối cùng, anh cũng nhận ra cơ duyên đã đến để gặp La Chân Nhân. La Chân Nhân cuối cùng cũng bằng lòng nhận anh làm đồ đệ, từ đó trở thành một đạo sĩ không màng chuyện thế sự, chuyên tâm tu luyện.
Kiều Đạo Thanh có thể nói là một trong những anh hùng hàng đầu ở Lương Sơn, anh có khả năng vô hạn trên chiến trường, nhưng anh không xuất hiện vào thời điểm thích hợp, vì vậy mọi người không có ấn tượng về anh. Một người chuyên tâm tu Đạo như vậy không thích hợp ở lại Lương Sơn, tu luyện chính là con đường mà anh chọn.
Nguyệt Hòa
Theo Sohu