Vì sao người xưa nói: “Gốc rễ của đứa trẻ xuất sắc, nằm ở cha mẹ; ngọn ngành của đứa trẻ ưu tú, nằm ở gia đình?”
Có một câu nói rất hay: “Ngọn ngành của một đứa trẻ ưu tú, nằm ở gia đình; gốc rễ của một đứa trẻ xuất sắc, nằm ở cha mẹ.”
Tôi rất đồng ý với một câu nói rằng: Đằng sau mỗi đứa trẻ xuất chúng, không thể tách rời công sức của cha mẹ.
Gia đình là trường học đầu tiên của con trẻ, những gì cha mẹ làm cho trẻ không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của trẻ mà còn quyết định cả cuộc đời của chúng.
Nghiên cứu liên quan cũng chỉ ra rằng trước khi trẻ 18 tuổi, tỷ lệ ảnh hưởng của giáo dục của gia đình tới trẻ là hơn 60%.
Một nền giáo dục gia đình tốt là chìa khóa thành công của một đứa trẻ.
Giáo dục gia đình tiến bộ nhất là khi cha mẹ thực hiện 5 điều sau đây:
Cảm xúc ổn định, không dễ nóng giận
Có người nói rằng: Là cha mẹ, phương pháp giáo dục con cái tốt nhất, chính là sự ổn định về mặt cảm xúc.
Sự ổn định trong cảm xúc của cha mẹ là nền tảng quyết định sức khỏe tâm lý của con cái.
Những bậc cha mẹ thường xuyên nóng giận, mất kiểm soát trong hành xử sẽ rất khó để nuôi dạy nên được những đứa trẻ có sự ổn định về cảm xúc.
Ba của cô bạn Diệp chính là một ví dụ điển hình. Từ nhỏ tới lớn, Diệp luôn sống trong cảnh cẩn thận, dè dặt, bởi cô sợ không cẩn thận một chút thôi ba mình sẽ nổi giận.
Cũng chính vì như vậy mà Diệp trở nên nhút nhát, tự ti và thiếu đi cảm giác an toàn.
Đáng buồn hơn đó là sau khi làm mẹ, cô lại nhìn thấy hình bóng của cha mình ở chính mình, bởi lẽ cứ hở ra là cô ấy lại tức giận, nóng nảy với con cái.
Con cái thường xuyên tủi thân nói với Diệp: “Mẹ ơi, có phải mẹ lại tức giận rồi không, mẹ có thể cười nhiều hơn không?”
Mỗi lần nghe con nói như vậy, Diệp lại đau lòng, thầm trách mình, nhưng bản thân cô ấy vẫn rất khó để kiểm soát được cảm xúc của mình.
Những tổn thương từ gia đình giống như một lời nguyền, giờ đây, Diệp lại vô tình chuyển nó sang cho chính con cái của mình.
Nhà tâm lý học Adler từng nói: “Tuổi thơ hạnh phúc có thể chữa lành cả đời, nhưng tuổi thơ bất hạnh cần cả đời để chữa lành.”
Nếu những cảm xúc tiêu cực của chúng ta luôn để lũ trẻ phải trả giá, thì nó không chỉ đơn thuần là sự bi thương của một gia đình, mà nó càng là khởi đầu cho cuộc sống bi kịch của chính con cái chúng ta sau này.
Thế giới này đã đủ khó khăn rồi, vì vậy, chúng ta, là những bậc cha mẹ, hãy học cách kiểm soát cảm xúc của mình, trên con đường trưởng thành của con trẻ, hãy cười nhiều hơn với chúng.
Đừng để chúng chịu tổn thương sâu sắc bởi những cảm xúc của cá nhân chúng ta, càng đừng để chúng phải dùng cả cuộc đời để đi chữa lành những tổn thương mà thời thơ ấu mang lại.
Làm gương cho con
Trên mạng có một bức ảnh như này:
Trên một con tàu điện ngầm ở Trung Quốc, một bà mẹ đang lướt điện thoại, cô con gái ngồi bên cạnh với lên để xem cùng mẹ.
Phía bên phải của họ là một bà mẹ đang đọc sách, và con trai của cô ấy cũng đang đắm chìm trong những trang sách.
Chúng ta thường nói, ba mẹ là bản gốc, con cái chính là bản photo.
Nếu bản photo có lỗi, vậy thì nên tìm nguyên nhân từ bản gốc.
Vì vậy, trước khi yêu cầu con cái một điều gì đó, hãy hỏi lại chính mình xem liệu bản thân mình có cần thay đổi và cải thiện hay không.
Có câu: Cha mẹ hạng ba là bảo mẫu, cha mẹ hạng hai là huấn luyện viên, cha mẹ hạng nhất là tấm gương.
Thay vì chỉ biết nói, hãy làm tấm gương sáng cho con.
Một cô bé có số điểm thi khối khoa học đứng đầu toàn tỉnh An Huy, Trung Quốc trong kì thi Đại học của quốc gia này từng chia sẻ lại trải nghiệm của chính mình rằng, cô bé thi thoảng cũng rất chán học, không muốn đọc sách hay làm gì hết, ba mẹ chú ý thấy điều này, họ không nói gì, chỉ tắt tivi rồi lấy sách ra đọc, thấy ba mẹ tắt tivi đọc sách, cô bé cũng “đành” phải giở sách ra đọc.
Thực ra, cha mẹ chính là tấm gương của con cái, nhất cử nhất động của họ đều được phản chiếu vào chính con cái của mình.
Khi con trẻ ngờ hoặc điều gì đó, chúng sẽ tìm đáp án từ chính những cử chỉ và lời nói của cha mẹ mình, rồi dần dần hình thành nên nhận thức về thế giới.
Trong tấm gương ấy, không có chứa đựng nhân phẩm của con cái, mà còn có cả tương lai của chúng.
Muốn con cái trở thành người ra sao, chúng ta trước tiên phải cố gắng trở thành ba mẹ kiểu đó.
Bởi lẽ chúng ta luôn luôn là tấm gương và là hình mẫu tốt nhất của trẻ.
Yêu thương gần gũi
Một tổ chức nghiên cứu tâm lý trẻ em đã từng thực hiện một cuộc khảo sát tâm lý trên 3.000 trẻ em trong độ tuổi đi học, một trong những câu hỏi đặt ra là: Bạn sợ điều gì nhất ở cha mẹ mình?
Câu trả lời nhiều nhất là: Sợ nhất là bố mẹ tức giận, sợ bố mẹ cãi nhau.
Khi cha mẹ cãi nhau, vẻ mặt tức giận, những lời nói không hay, thậm chí cả những hành động không đúng mực… tất cả đều để lại bóng đen tâm lý đáng sợ trong lòng con cái.
Nếu kéo dài, nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe tâm lý của trẻ.
Cũng giống như có người nói rằng: Cha mẹ không yêu thương nhau chính là nguồn gốc của sự bất hạnh, nỗi buồn của con cái.
Ngược lại, thấy cha mẹ thương yêu nhau chính là chuyện hạnh phúc nhất đối với mỗi đứa trẻ.
Đằng sau nó ẩn chứa niềm hạnh phúc vô bờ bến của con cái, và nó đồng thời cũng là một phương thức dạy con cái cách yêu thương.
Có một câu chuyện như này:
Tùng ở đơn vị nổi tiếng là người vô cùng yêu thường vợ, kết hôn hơn 10 năm nhưng vợ của anh hầu như không phải xuống bếp bao giờ, chỉ cần anh ở nhà, mọi việc nhà đều do anh làm.
Hai người họ lúc nào cũng rất tình cảm, thường xuyên thể hiện tình yêu ra bên ngoài.
Con trai của họ cũng là một cậu bé rất tự tin độc lập, biết quan tâm tới những người xung quanh.
Khi bố không ở nhà, cậu con trai cũng học theo bố, xuống bếp nấu cơm cho mẹ ăn.
Một nhà giáo dục nhân văn từng nói: “Không có tình yêu thì không có giáo dục.”
Yêu thương, thực ra chính là cốt lõi của giáo dục.
Muốn con cái trở thành người biết yêu thương, trở thành người tử tế, ấm áp, hãy bắt đầu từ mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp.
Giáo dục “điểm mạnh”
Trong thế vận hội mùa đông Bắc Kinh năm nay, cái tên nổi bật nhất khắp mạng xã hội có lẽ chính là Eileen Gu, vận động viên trượt tuyết được mệnh danh là “thiếu nữ thiên tài”, sinh năm 2003, Eileen trở thành nhà vô địch trượt tuyết tự do nhỏ tuổi nhất khi giành được huy chương vàng trong môn big air ở tuổi 18, bên cạnh đó, Eileen cũng là một người mẫu. Sự nổi bật của Eileen cũng khiến cộng đồng mạng quan tâm hơn tới cách giáo dục con cái của mẹ Eileen.
Tuy rằng tất cả chúng ta không thể trở thành Eileen Gu, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là:
Để trẻ phát huy cực độ những gì chúng giỏi nhất, sẽ không bao giờ là không thành công.
Phó Thông là một nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng tại Trung Quốc. Khi ông còn nhỏ, cha ông muốn ông học mỹ thuật.
Nhưng khi học mỹ thuật, ông luôn lơ đễnh, vẽ vời linh tinh.
Sau này, cha của ông phát hiện ra tài năng của ông ở mảng âm nhạc, hơn nữa bản thân Phó Thông cũng tỏ ra rất hứng thú, cứ như vậy, cha Phó Thông mua cho ông một chiếc đàn, tìm thầy giáo nổi tiếng tới dạy, hỗ trợ ông hết mình.
Bản thân Phó Thông cũng không phụ sự kỳ vọng của cha, ở tuổi 21, ông đã giành được giải ba cuộc thi piano quốc tế Chopin lần thứ 5 (một trong những cuộc thi dương cầm cổ điển lâu đời nhất và uy tín nhất trên thế giới).
Trong thời đại với đủ mọi nỗi lo âu như hiện tại, nỗi buồn lớn nhất của các bậc cha mẹ là không thể nhìn thấy những điểm sáng ở con mình.
Kết quả là chúng ta chỉ có thể chạy theo xu hướng một cách mù quáng, và cuối cùng là chôn vùi dần tài năng của đứa trẻ.
Tsai Chih Chung, họa sỹ nổi tiếng người Đài Loan từng nói rằng:
“Mỗi một đứa trẻ đều là thiên tài, chỉ là mẹ chúng không biết, bất cứ ai cũng đều có thể trở thành người như tôi.”
Khi con còn nhỏ, cha mẹ nên quán sát điểm mạnh điểm yếu của con, tìm ra thứ mà chúng hứng thú và quan tâm nhất.
Nó cũng giống như vậy không để Tsai Chih Chung đi đua xe công thức vậy.
Có thể con cái của chúng ta không ưu tú như con nhà người ta, nhưng chỉ cần chúng ta biết cách tán dương và phát hiện điểm sáng ở con, dẫn dắt con, chỉ hướng cho con, sẽ có một ngày, chúng sẽ trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Trở thành người “bầu bạn” có tâm
Xung quanh bạn có những bậc cha mẹ như này hay không? Mua cho con cái những thứ tốt nhất, cho con học ở những ngôi trường quốc tế xịn xò nhất, nhưng lại có rất ít thời gian để ở bên cạnh con?
Không dễ gì mới có thời gian, nhưng đầu óc lại luôn đặt vào công việc, ở cạnh con, nhưng thực ra chỉ là để cho có.
Trên mạng có một video khá nhói lòng, nội dung của video như sau:
Cô con gái Dâu Tây ngồi ở phòng khách chơi xếp hàng, người bố ngồi bên cạnh chơi điện thoại.
Dâu Tây đưa cho bố miếng xếp hình, người bố nhận lấy nhưng lập tức để sang bên cạnh, mắt hầu như không rời khỏi màn hình điện thoại.
Dâu Tây nghiêm túc nói với bố: “Bố, con muốn biến thành chiếc điện thoại của bố.”
“Tại sao?”
“Bởi vì bố chỉ yêu điện thoại, không yêu Dâu Tây.”
Rất nhiều khi, chúng ta nghĩ rằng chỉ cần ở cạnh con thôi là đủ rồi, cho rằng chúng có thể chơi một mình.
Nhưng, cũng giống như trong video nói:
Con cái lớn dần lên trong sự “nghĩ rằng” của chúng ta, chúng quen dần với sự cô đơn trong cái “nghĩ rằng” của chúng ta.
Ở cạnh, không chỉ đơn giản là ở bên cạnh, mà là cần dành ra thời gian, và dành cả tâm tư vào đó.
Các nhà tư vấn tâm lý kiến nghị cha mẹ mỗi ngày tốt nhất nên dành ra khoảng 15-30 phút toàn tâm toàn ý chơi cùng con.
Khi con cảm thấy thỏa mãn về mặt tình cảm, con tự nhiên sẽ mạnh khỏe và vui vẻ hơn.
Sự sát cánh của ba mẹ cũng sẽ trở thành một luồng sáng, chiếu rọi và sưởi ấm tâm lý của con cái.
Một chuyên gia giáo dục từng nói: “Ngọn ngành của một đứa trẻ ưu tú, nằm ở gia đình; gốc rễ của một đứa trẻ xuất sắc, nằm ở cha mẹ.”
Giáo dục, suy cho cùng, chính là một hành trình rèn dũa chính bản thân mình của cha mẹ. Chúng ta không những cần đem lại cho con một môi trường phát triển lành mạnh, càng cần phải bồi dưỡng cho con một nhân cách toàn diện, dạy con cách hòa nhập và đứng vững trước thế giới sau này.
Từ đó, khiến con tràn đầy tự tin vào bản thân, vào thế giới, để rồi lạc quan và ung dung đối mặt với mọi thứ trên đời.
Giáo dục là con đường dài, mong rằng tất cả chúng ta, những người làm cha làm mẹ đều có thể đồng hành cùng con cái, cùng nhau trưởng thành và tiến về phía trước.
Lan Hòa biên tập
Nguồn: Cafebiz