Trước khi qua đời, bà cụ thăm dò ba cô con gái xem ai hiếu thảo nhất, 3 bữa cơm 3 lần rơi lệ!
Khi tôi còn nhỏ, ở làng chúng tôi có một quả phụ, cuộc sống của bà rất khó khăn, chồng bà đã qua đời vì làm việc quá sức khi còn trẻ.
Mấy chục năm trôi qua, không ai nhớ tên thật của bà, mọi người đều gọi bà là vợ của Lão Vương.
Người ta nói nuôi con để có người dưỡng già, nếu có con trai, bà sẽ không có cuộc sống khốn khổ như vậy, nhưng bà lại bất hạnh khi sinh ra ba người con, đều là con gái.
Vì các con, bà đã cắn răng làm việc cực kỳ vất vả để nuôi dưỡng ba cô con gái lớn lên cho đến khi xuất giá lấy chồng.
Mỗi lần một trong ba cô con gái kết hôn, bà sẽ lại già đi một phần. Sau khi cô con gái út lấy chồng, thoáng cái bà bỗng trở nên già nua, tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo như bị nhàu nát, lộ ra ngoài.
Mùa đông năm nay, bà đi lại rất khó khăn, phải vất vả mới xuống được giường chứ đừng nói đến việc nhặt rau nấu cơm.
Bà nghĩ, đã đến lúc phải suy tính đến hậu sự.
Bà Vương đã quen việc gì cũng dựa vào chính mình, tuyệt sẽ không bao giờ đến ở nhà con gái để bị đá như quả bóng.
Bà đã quyết định ở trong ngôi nhà dột nát đó một mình cho đến cuối đời.
Nhưng có một thứ bà không thể bỏ xuống được, bà còn có một bảo bối cực kỳ trân quý của tổ tiên truyền lại: Là một chiếc trâm cài tóc bằng vàng.
Trước khi đi, bà không muốn đòi hỏi bất cứ điều gì từ các con, mà chỉ muốn để lại chiếc trâm cài tóc bằng vàng này cho một trong số chúng.
Bà nghĩ nếu muốn truyền lại thì sẽ để cho đứa con gái hiếu thảo nhất của mình, chỉ có như vậy sau khi chết mới có thể cảm thấy an tâm.
Nhưng đâu là người con hiếu thảo nhất? Bản thân bà thực sự không chắc chắn.
Sau khi ba cô con gái lấy chồng, họ như diều đứt dây, hiếm khi về gặp bà, nhưng cũng may ba cô con gái đều gả không xa nhà nên bà quyết định đến thăm con.
Con gái lớn, Quyên Tử
Vì vậy, buổi sáng hôm nay, bà đến nhà cô con gái lớn Quyên Tử. Quyên Tử kết hôn trong một gia đình tốt nhất nhì trong làng.
Khi bà bước vào trong nhà, Quyên Tử chỉ rang cho bà một đĩa đậu phộng giã nhỏ, trên bàn cơm còn có một đĩa dưa muối và một bát cháo.
Bà ngượng ngùng nói răng mình không tốt, nên đút tạm mấy hạt lạc vào trong miệng rồi bỏ đi. Đi không xa, bà tình cờ gặp con trai của Quyên Tử đang chơi ở bên ngoài.
Cháu trai nhỏ nói: “Bà ơi, đến nhà cháu ăn cơm nhé. Mẹ cháu bảo hôm nay sẽ ăn chân giò hầm ạ”.
“Bà ngoại đã ăn rồi, các con ăn đi”. Nói xong, bà cảm giác như bình ngũ vị của mình bị đập vỡ.
Con gái thứ hai, Anh Tử
Sau đó, bà đến nhà con gái thứ hai, Anh Tử, người chồng của Anh Tử là một tài xế xe tải, kiếm được rất nhiều tiền và điều kiện sống rất tốt.
Anh Tử thấy mẹ đến có vẻ không vui lắm nên đưa cho mẹ một phần giá xào còn sót lại, vài chiếc bánh bao khô và một bát nước ấm.
Bà cảm giác mình giống như một kẻ ăn mày, bà giữ im lặng ăn vài miếng, nước mắt đục ngầu bắt đầu trào ra.
Anh Tử lại làm như không thấy, còn nói: “Mẹ, đã quá trưa rồi, trời còn sáng nên mẹ hãy về mau. Cha của bọn nhỏ sẽ về sớm, con còn bận nhiều việc ạ”.
Bà lão gật đầu, nhìn ánh nắng giữa trưa rồi loạng choạng bước đi.
Hai cô con gái này chính là hai đứa con khiến bà hao tâm tổn trí nhất, nhưng hiện tại, không ai chịu để ý đến bà, than ôi!
Bà cứ đi mãi cho đến khi trời tối, và vô tình đã đến nhà của cô con gái thứ ba, Tú Nhi. Cuộc sống của cô con gái thứ ba thật khốn khổ, gia cảnh không mấy khá giả, lại lấy chồng xa, sau một năm xuất giá, cuộc sống của cô trôi qua vẫn rất chật vật.
Khi nhìn thấy người mẹ già tới nhà mình, cô đổ một bát nước rồi vội vã bước ra ngoài.
Trong lòng bà lão lập tức nguội lạnh một nửa, cô con gái nhỏ này chính là trái tim và linh hồn của bà, bà không ngờ cô lại đối xử với bà như vậy! Tốt hơn là cứ mang theo đồ gia truyền này vào quan tài khi chết đi.
Nghĩ vậy, bà đứng lên định đi ra ngoài.
Lúc này, Tú Nhi mang theo thịt lợn tươi và rau hẹ đi vào, vui vẻ hớn hở tiến đến bên người mẹ: “Mẹ, tối nay mẹ đừng về, ở lại cùng chúng con ăn sủi cảo nhé ạ!”
Vào thời điểm đó, với điều kiện của gia đình Tú Nhi, thịt chỉ được ăn trong dịp Tết Nguyên Đán. Vậy thì lấy đâu ra tiền để mua thịt?
Trong lúc ăn tối, người mẹ già vô tình nhìn thấy mái tóc của con gái mình, chiếc trâm cài trên đầu con gái đã biến mất.
Trong lòng người mẹ già sáng lên, lập tức từ đáy lòng chợt nóng lên, trong mắt bà rưng rưng nước mắt.
Lúc này Tú Nhi tưởng mẹ đang lo lắng cho mình nên liền nắm tay mẹ nói: “Mẹ, chồng của con đối với con rất tốt, tuy rằng cuộc sống khó khăn nhưng vẫn có hy vọng, mẹ đừng lo lắng. Chồng của con còn nói rằng, đợi đến sang năm điều kiện tốt hơn, chúng con sẽ đón mẹ về ở cùng ạ”.
Người mẹ mỉm cười trong nước mắt, lấy chiếc trâm cài tóc bằng vàng quý giá từ trong tay ra, rồi nhẹ nhàng cài nó vào tóc cô…
Bà nói: “Con ơi, đây là điều cuối cùng mẹ có thể cho con. Ngay cả trong thời điểm khó khăn nhất, mẹ cũng không đành lòng bán nó đi, vì nó là nguồn hy vọng. Chỉ cần có hy vọng thì dù cho cuộc sống có khó khăn thế nào đi chăng nữa cũng sẽ trôi qua thôi”.
Tú Nhi gật đầu, nghĩ đến những ngày ba chị em và mẹ nương tựa vào nhau, nước mắt cô trào ra.
Không lâu sau, người mẹ cũng kết thúc cuộc đời vất vả của mình, và ra đi thanh thản…
Sau đó, Quyên Tử và Anh Tử tranh giành căn nhà mà người mẹ để lại, và rồi vì vậy mà họ cả đời không qua lại với nhau.
Tú Nhi không can thiệp, cô và chồng sống cuộc sống ổn định cho đến khi sinh được một đứa con và rồi đứa trẻ kết hôn và cũng thành gia lập nghiệp.
Chiếc trâm cài tóc bằng vàng ấy vẫn luôn được cài trên tóc cô, cho dù năm tháng có biến tóc đen của cô thành tóc bạc, biến một người con gái thành một người mẹ chồng…
Chiếc trâm cài tóc bằng vàng vẫn luôn được truyền lại, bởi vì Tú Nhi luôn ghi nhớ rằng đó là niềm hy vọng, có nó, trong cuộc sống sẽ không có trở ngại nào mà không thể vượt qua.
Kỳ Mai biên dịch
Lý Đông Kỳ – aboluowang