Sùng Trinh đi vi hành xem bói chữ, khi trả tiền cao tăng nói: Không nhận tiền của người chết
Trong dòng sông dài của lịch sử, triều đại nọ nối tiếp triều đại kia, thịnh vượng rồi đến suy tàn, giống như một màn kịch lịch sử khi một triều đại đã diễn xong, hạ màn, một triều đại khác thay thế để diễn một vở kịch khác.
Đến thời mạt vận, tất yếu xuất hiện vị vua kéo triều đại ấy đi xuống. Có vị là hôn quân làm nhiều điều ác, có những vị bất tài nhu nhược, có vị đáng thương hơn đáng trách, cũng có hoàng đế hoàn toàn vô tội như Phổ Nghi, cũng có hoàng đế ngồi nhầm ngôi như Lý Dục thời Nam Đường bởi lẽ trời sinh ra ông để làm nghệ thuật chứ không phải làm quân chủ…. mà bi thương nhất phải kể đến Hoàng đế Sùng Trinh, Hoàng đế cuối cùng của nhà Minh, mặc dù cần mẫn chăm chỉ cố gắng khôi phục lại triều đình, nhưng vẫn không thể thay đổi được số phận của lịch sử.
Khang Hy đã từng nhận xét về Sùng Trinh: “Sự sụp đổ của triều Minh không phải lỗi của Sùng Trinh”.
Người ta kể rằng Hoàng đế Sùng Trinh đã từng vi hành, yêu cầu một cao tăng bói các nét chữ của mình và ông đã viết chữ “hữu” (有, nhưng ông không ngờ vị cao tăng kia lại cho ông một gậy vào đầu.
Sùng Trinh định lấy tiền ra trả, vị cao tăng kia liền nói: “Hãy đi đi, ta không nhận tiền từ người chết!”.
Có rất nhiều câu truyện dân gian về Sùng Trinh, nhưng câu chuyện này đáng để chúng ta tham khảo. Không cần phải nói về kết cục của Sùng Trinh, nhưng có một giai thoại, sau khi Sùng Trinh lên ngôi không lâu, ông không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình sau này, vì vậy ông đã cải trang thành thường dân để vi hành.
Kết quả trên đường đi ông có gặp một vị cao tăng bí ẩn, có thể giống như một vị “tiên sống”. Vị cao tăng này rất tinh thông toán mệnh, đặc biệt là phương pháp tách chữ để đoán mệnh, nên Sùng Trinh đã viết chữ “hữu” (有) rồi đưa cho cao tăng.
Vị cao tăng nhìn Sùng Trinh rồi nói: “Ông muốn tôi bói vận may nào?”, Sùng Trinh đáp: “đoán quốc vận”, vị cao tăng nói: “chữ 有 này bản thân nó là tốt, nhưng nếu là vận mệnh của quốc gia thì là đại họa!”.
Sùng Trinh hỏi tại sao? Cao tăng nói: “chữ 有 là một nửa của chữ 明, quốc gia bị chia cắt, tất bị phá hủy, vậy sao được gọi là điều tốt được?”
Sùng Trinh nhanh chóng nói: “Tôi muốn viết chữ “hữu” trong từ bạn hữu (友)thì sao?” Vị cao tăng đáp: “chữ hữu này 友 là từ chữ “phản” 反 nhưng có đầu, ngụ ý là phản tặc sẽ lộ diện, điều này đối với quốc gia không có gì là tốt cả.”
Sau khi nghe được điều này, Sùng Trinh cảm thấy chán nản, bèn mở khăn lấy nén bạc đưa cho cao tăng, cao tăng thấy vậy nói: “Khăn trùm đầu này thực ra là từ “吊”, tiền của người sắp chết ta không lấy”.
Trong dân gian cho rằng câu truyện Sùng Trinh bói chữ này là do Lý Tự Thành bày mưu để công kích Sùng Trinh, vị cao tăng cũng là do Lý Tự Thành tìm tới. Nhưng bất luận có thực sự là Lý Tự Thành dựng nên câu chuyện để công kích Sùng Trinh hay không, thì câu chuyện “Sùng Trinh bói chữ” đã lan truyền rộng rãi trong dân chúng.
Là vua của một quốc gia, Sùng Trinh không hiểu nghệ thuật làm hoàng đế, cũng không biết sử dụng nó cho tốt, tính cách của ông về cơ bản cũng quyết định phần nào vào sự sụp đổ của nhà Minh.
Vào rạng sáng ngày 19 tháng 3 năm Sùng Trinh thứ mười bảy (1644), Hoàng đế Sùng Trinh treo cổ tự tử ở Cảnh Sơn sau khi triệu tập các quần thần trong triều nhưng không có ai đến.
Trước khi chết, ông để lại lời trăn trối: “Trẫm đức mỏng phận hèn, bị trời quở phạt, dẫn tới nghịch tặc kéo thẳng vào kinh sư, đều do các bề tôi hại trẫm. Trẫm chết, chẳng còn mặt mũi nào nhìn thấy tổ tông, tự vứt bỏ mũ áo, xõa tóc che mặt, để mặc cho giặc phanh thây, đừng làm hại tới con dân của trẫm”.
Minh Tư Tông là một ông vua có lòng chấn hưng đất nước sau nhiều năm triều chính rối ren, nhưng tiếc là sự mục nát của triều đình tích lũy qua nhiều triều vua trước đã trở nên quá nghiêm trọng. Bản thân ông không đủ tài năng để xoay chuyển tình thế đã quá xấu, “muốn làm việc thì khí số đã hết“.
Dù làm vua chăm chỉ, quan tâm đến nhân dân nhưng cuối cùng ông lại chịu cảnh mất nước, giống như Hán Hiến Đế, Đường Chiêu Tông, Kim Ai Tông trước kia.
Tội nghiệp thay cho Sùng Trinh, dù cố gắng chống đỡ nhưng vẫn không cứu vãn được cơ nghiệp nhà Minh, lại bị gian thần hãm hại, trung lương chẳng còn mấy người, nên lâm phải cảnh nước mất nhà tan, phải tự vẫn trong uất ức, gián tiếp chứng kiến nhà Minh diệt vong cùng với mình.
Nguyệt Hòa biên tập
Theo Soundofhope