Đây là những người không màng ngôi vị, họ nhường ngôi cho nhau và tạo nên một minh quân trong lịch sử Trung Hoa
Trong hàng ngàn năm triều đại phong kiến, việc tranh giành ngai vàng là chuyện thường tình, thậm chí là đổ máu để giành lấy. Trong cuộc chiến ngôi vị, không chỉ người ngoại tộc, mà đến phụ tử-huynh đệ cũng chém giết lẫn nhau. Có thể thấy cám dỗ về quyền lực tối cao của hoàng đế đã khiến nhiều người bất kể thân sơ đều chống lại nhau
Những người vì quyền thế mà tranh đoạt chiếm đa số trong lịch sử. Tuy nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ, cũng có một số thành viên trong hoàng tộc, nghiễm nhiên được truyền ngôi, nhưng họ lại coi nhẹ ngai vàng. Những người này nguyện từ bỏ quyền thế để tránh xa vòng xoáy thị phi và chém giết.
Vào thời nhà Đường thịnh thế có một cặp huynh đệ – cha con nhường ngôi cho nhau. Nhưng đến cuối cùng người nhường ngôi vẫn có danh vị và người trở thành hoàng đế lại là một minh quân vang danh thiên cổ.
Được quyền làm hoàng đế nhưng coi nhẹ quyền lực hơn lợi ích chung
Người đầu tiên chính là Đường Duệ Tông Lý Đán. Ông là con trai của Đường Cao Tông Lý Trị. Ông đã từng nhường ngôi thái tử cho cháu trai là Lý Long Cơ còn mình xuống làm Thân vương. Để tạ ơn ông, sau khi Lý Đán qua đời, Lý Long Cơ đã truy tặng ông làm hoàng đế và long bào thiên tử.
Người thứ hai nhường ngôi cho em trai là Đường Trung Tông Lý Hiển. Khi còn trẻ Lý Hiển đã sớm bộc lộ tài năng. Ông thông thạo âm nhạc và đặc biệt giỏi chơi trống và sáo. Năm 5 tuổi, Lý Hiển được phong làm thái tử. Nhưng sau khi Đường Cao Tông Lý Trị băng hà, Võ Tắc Thiên tự xưng là hoàng đế nên Lý Hiển bị giáng xuống làm quận vương.
Cho đến khi Võ Tắc Thiên đã quá già yếu, Lý Đán là con trai út của bà lên làm hoàng đế. Về sau, Lý Đán muốn nhường ngôi lại cho anh trai là Lý Hiển. Thế nhưng, Lý Hiển cho rằng, con trai của Lý Đán là Lý Long Cơ mới là người có khả năng dập tắt sự hỗn loạn trong triều đình lúc bấy giờ và xứng đáng với ngai vàng hơn nên Lý Hiển đã rất đắn đo.
Ông đã chủ động đứng lên từ chối chức thái tử, cho rằng thái tử phải là “người có công” với đất nước. Khi thiên hạ thái bình thì trưởng tử phải được ưu tiên. Nhưng khi đất nước loạn lạc thì nên quy thuận người có công, nếu không sẽ làm dân thiên hạ thất vọng. Điều này không phải là phúc cho giang sơn.
Chính vì Lý Hiển thẳng thắn từ chối nên Lý Long Cơ đã lên ngôi hoàng đế. Bởi vậy, ở một góc độ nhất định, ngai vàng của Đường Huyền Tông được bác trao cho.
Không phụ lòng mong mỏi của Lý Hiển, Lý Long Cơ đã đưa đại cuộc nhà Đường vốn đang rối ren lên đỉnh cao của sự cai trị. Có thể nói, Lý Hiển đã nhường chỗ cho một bậc minh quân.
Đường Huyền Tông Lý Long Cơ
Sau khi Lý Long Cơ lên ngôi, ông đã phong cho Lý Hiển nhiều tước vị. Nhưng Lý Hiển vẫn luôn khiêm tốn và thận trọng, ông không bao giờ nói chuyện triều chính hay kết giao với các quan đại thần trong triều đình, mà chỉ đam mê ca vũ, sống một cuộc sống thoải mái.
Hàng năm vào ngày mừng thọ của Lý Hiển, Lý Long Cơ sẽ đích thân tổ chức. Trước ngày này, Lý Long Cơ đã chuẩn bị đủ các mỹ vị từ bốn phương, các món ăn ngon khắp đông tây để mang đến chúc mừng Lý Hiển.
Khi Lý Hiển lâm bệnh nặng, Đường Minh Hoàng ra lệnh cho sứ thần lần lượt gửi thuốc và những món ăn bổ dưỡng đến tẩm bổ. Cuối cùng, Lý Hiển qua đời vì bệnh vào năm 741 ở tuổi 63.
Khi Lý Long Cơ biết tin đã khóc lóc rất thảm thiết. Để bày tỏ sự cảm kích trước sự thâm minh đại nghĩa của Lý Hiển, Lý Long Cơ đã truy tặng ông là hoàng đế và làm tang lễ cho ông theo nghi thức đế vương. Cùng năm đó, nguyên phi của Lý Hiển cũng được truy tặng là Cung Hoàng hậu. Có thể nói đó là vinh dự lớn nhất của Lý Hiển.
Sự thoái vị của Lý Hiển đã tạo điều kiện cho Lý Long Cơ phát huy năng lực của mình. Đường Huyền Tông trọng dụng các quan đại thần có tài có đức và ra sức cải cách cai trị, tạo nên thời đại thịnh vượng “Khai Nguyên chi trị” cho nhà Đường.
So với những cuộc tranh giành ngai vàng đẫm máu trong lịch sử, mối quan hệ giữa Lý Đán – Lý Hiển và Lý Long Cơ đặc biệt hòa hợp. Sự nhường ngôi không chút đắn đo cũng cho thấy tình cảm giữa những người này rất sâu sắc và chắc chắn mội điều họ đều là những người vừa có tâm vừa có tầm trong lịch sử.
Nguồn: Soundofhope (Lý Tĩnh Nhu).