Ba câu chuyện do Thiền sư kể có thể giúp bạn tránh xa những phiền muộn, thiếu sót của cuộc sống!
Có người hỏi Thiền sư:
“Điều đáng sợ nhất trên đời là gì?”
Người kia mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Thiền sư nói: “Hãy nghe ta kể vài câu chuyện”.
Vàng thật là đáng sợ
Một tăng nhân thất kinh chạy ra khỏi rừng và tình cờ gặp hai người bạn rất thân với nhau đang tản bộ trong rừng. Họ hỏi tăng nhân: “Ngài vì cái gì khẩn trương như vậy?”.
Tăng nhân nói: “Thật là đáng sợ. Tôi đã đào được một đống vàng trong rừng!”
Hai người nhịn không được nói: “Thật là một kẻ đại ngốc! Đào được vàng, chuyện tốt như vậy lại nói là thật đáng sợ, thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi”.
Thế là họ lại hỏi tăng nhân: “Nó được đào ở đâu? Xin hãy nói cho chúng tôi biết.”
Tăng nhân nói: “Thứ đồ vật đáng sợ như vậy, các ngươi không sợ sao? Nó sẽ ăn thịt người!”
Hai người kia không cho là đúng nói: “Chúng ta không sợ, ngài nói cho chúng ta biết nơi nào tìm được nó.”
Tăng nhân nói: “Dưới gốc cây ở phía tây rừng.”
Hai người bằng hữu lập tức đi tìm nơi đó và quả nhiên đã tìm được vàng. Người này nói với người kia: “Tăng nhân đó thật sự là quá ngu xuẩn. Số vàng mà mỗi người đều mong mỏi, trong mắt hắn đã trở thành thứ đồ vật ăn thịt người”.
Một người khác gật đầu nói phải. Vì vậy, họ bàn cách đem số vàng về.
Một người nói: “Ban ngày mang về không an toàn, ban đêm đem về thì tốt hơn. Tôi ở đây canh chừng. Cậu đi mang chút đồ ăn đến, chúng ta sẽ ăn ở đây. Đợi trời tối, chúng ta sẽ mang số vàng về”.
Người đàn ông kia làm theo. Người đàn ông ở lại nghĩ: “Giá như tất cả số vàng này đều thuộc về mình thì tốt! Chờ hắn quay lại, ta sẽ dùng gậy gỗ đánh chết hắn, như vậy tất cả số vàng này sẽ là của mình”.
Người đàn ông quay lại lấy đồ ăn cũng nghĩ: “Ta sẽ ăn no trước khi đưa cơm cho hắn, rồi đầu độc đồ ăn của hắn. Nếu hắn chết, thì tất cả số vàng sẽ thuộc về ta”.
Kết quả là khi anh ta lấy đồ ăn quay trở lại rừng thì người bằng hữu dùng gậy gỗ từ phía sau đánh anh ta rồi nói: “Xin lỗi bạn thân ái, chính số vàng đã buộc tôi phải làm như vậy”.
Sau đó, hắn cầm lấy thức ăn do người kia mang tới và ăn. Không lâu sau, hắn cảm thấy rất khó chịu, bụng nóng như lửa đốt, rồi hắn mới nhận ra chính mình đã bị đầu độc.
Lúc sắp chết hắn nói: “Lời nói của vị tăng nhân thật là rất đúng!”
Điều này thực sự lặp lại câu ngạn ngữ xưa: Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn! Tất cả đều do tham niệm gây họa, bởi dục vọng mà biến bạn thân thành kẻ thù!
Nông dân mua đất
Có một người nông dân muốn mua một mảnh đất. Nghe nói ở một nơi có người muốn bán đất nên hắn quyết định đến đó hỏi thăm.
Những người ở đó nói với hắn rằng: “Chỉ cần trả một trăm lạng bạc, ông sẽ được ban cho một ngày. Từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn ở đường chân trời, ông có thể đi vòng quanh bao nhiêu vùng đất cũng được bằng bước chân của mình. Mảnh đất đó sẽ là của ngươi, nhưng nếu không quay lại điểm xuất phát thì sẽ không nhận được một tấc đất nào”.
Người nông dân nghĩ thầm: “Nếu như ta đây hôm nay hạ quyết tâm chịu vất vả và đi nhiều hơn một chút, chẳng phải chiếm được một mảnh đất rộng lớn hay sao? Làm ăn kiểu này quả thực là hời!”
Vì vậy, ông đã ký một hợp đồng với người dân địa phương.
Ngay khi mặt trời ló dạng phía trên đường chân trời, hắn bắt đầu sải bước dài đi về phía trước. Đến trưa, hắn vẫn một mực đi về phía trước mà không dừng lại một phút.
Hắn tự nghĩ: “Nếu chịu đựng được ngày hôm nay vất vả, có thể đạt được một lượng lớn đất đai”.
Hắn lại đi về phía trước một quãng đường dài, thấy mặt trời sắp lặn, hắn mới quay trở về, trong lòng của hắn vô cùng sốt ruột.
Nếu không về kịp thì không lấy được một tấc đất. Vì vậy, hắn đã đi đường tắt và lao về điểm xuất phát.
Tuy nhiên, mặt trời sắp lặn nên hắn đành phải liều mạng chạy hết sức, cuối cùng chỉ còn cách điểm xuất phát hai bước nhưng khí lực của hắn đã kiệt quệ và ngã xuống đó.
Khoảng cách giữa dục vọng của con người và hiện thực không bao giờ có thể được san lấp, bởi lòng tham của con người là không đáy và vĩnh viễn sẽ không được thỏa mãn, đó chính là điểm yếu lớn nhất của bản chất con người.
Phật và ác quỷ
Có một họa sĩ rất nổi danh, muốn vẽ Phật và ma quỷ, nhưng trong hiện thực ông không thể tìm thấy được nguyên hình và không thể tưởng tượng được bộ dạng trông như thế nào nên ông rất lo lắng.
Tình cờ, ông vô tình phát hiện ra một người có khí chất phi phàm, điều này đã thu hút ông sâu sắc.
Vì vậy, người họa sĩ liền đi tìm người đàn ông đó và hứa với anh ta sẽ trả một số tiền lớn với điều kiện anh ta sẽ làm người mẫu cho họa sĩ. Sau này, khi tác phẩm của họa sĩ hoàn thành, nó đã gây chấn động trong khu vực địa phương.
Họa sĩ cho biết: “Đó là bức họa ưng ý nhất mà tôi từng vẽ, bởi người đàn ông làm hình mẫu khiến người ta tưởng rằng đó là Phật. Khí chất thanh tịnh, an tường của anh ấy có thể lay động lòng người”.
Cuối cùng, người họa sĩ đã trả cho người đàn ông rất nhiều tiền và thực hiện lời hứa của mình. Vì bức họa này mà người ta không còn gọi ông là họa sĩ nữa mà gọi ông là “Họa Thánh”.
Qua một đoạn thời gian, ông định bắt đầu vẽ ma quỷ, điều này lại trở thành một nan đề, đi đâu tìm nguyên hình của ma quỷ?. Ông dò hỏi qua rất nhiều địa phương, gặp rất nhiều kẻ có vẻ mặt hung ác, nhưng không có một ai hài lòng cả.
Cuối cùng, ông cũng đã tìm được ở trong tù. Người họa sĩ cực kỳ cao hứng, bởi vì rất khó tìm được một người trông giống ác quỷ trong thực tế!
Khi đối mặt với tù nhân, người tù nhân đột nhiên nghẹn ngào khóc rống trước mặt ông. Người họa sĩ rất ngạc nhiên, liền hỏi kẻ phạm nhân đó chuyện gì đang xảy ra.
Tên phạm nhân nói: “Vì cái gì lần trước thời điểm họa Phật ông tìm tôi, bây giờ họa ma quỷ ông cũng vẫn tìm đến tối!”.
Người họa sĩ chấn động, vừa cẩn thận nhìn tên phạm nhân kia và nói: “Sao có thể như vậy được? Người mà tôi tìm để họa Phật kia là người có khí chất phi phàm, còn ngươi đứng lên mà xem, trông giống như hình tượng ma quỷ thuần túy. Làm sao có thể là cùng một người được? Điều này quá kì quái, thật không thể lý giải nổi”.
Người đàn ông kia đau buồn nói: “Chính ông là người đã biến tôi từ một vị Phật thành một con quỷ”. Người họa sĩ nói: “Sao anh lại nói vậy? Tôi không có làm gì với anh cả”.
Người đàn ông nói: “Kể từ khi nhận được số tiền ông đưa, tôi bắt đầu ăn chơi đàng điếm, tầm hoan tác nhạc, và tiêu xài tùy thích. Về sau, số tiền đó tiêu hết sạch, nhưng tôi lại có thói quen với lối sống như vậy, và dục vọng của tôi đã vượt quá tầm kiểm soát, nên tôi đã đoạt tiền của người khác và trộm đồ của người khác, chỉ cần có được tiền, thì dạng chuyện xấu gì tôi cũng có thể làm, và kết cục đã thành như ngày hôm nay”.
Người họa sĩ muôn phần cảm khái sau khi nghe những lời của anh ta. Ông ngạc nhiên trước sự thay đổi chóng mặt của bản chất con người khi đối mặt với dục vọng và con người thật mong manh biết bao.
Thế là ông ném bút vẽ đi và không bao giờ vẽ tranh nữa.
Một khi con người đã rơi vào cạm bẫy “theo đuổi ham muốn hưởng thụ vật chất” thì rất dễ đánh mất chính mình, rất khó thoát ra, cho nên bản chất con người không thể song hành với lòng tham.
Sau khi Thiền sư kể xong những câu chuyện này, ngài nhắm mắt lại và im lặng.
Thì ra trên đời này điều đáng sợ nhất chính là dục vọng của con người, dục vọng càng nhiều, lại càng chưa đủ, sẽ càng không hạnh phúc và càng nhiều phiền não.
Kỳ Mai biên dịch
Triệu Lệ – aboluowang