Blog
“Trộm cũng có đạo”: Lòng tốt làm cảm động tên trộm lừng danh
Đây là một sự kiện xảy ra vào thời kỳ nhà Thanh hoặc sớm hơn. Có một người họ Lý, do thường xuyên qua lại Tô Châu và Hàng Châu. Một lần, khi đang đi thuyền từ Hàng Châu về Tô Châu, ông gặp một thanh niên xin đi nhờ thuyền. Vì cuộc gặp gỡ tình cờ này mà sau đó, những tình huống kì quái liên tục diễn ra.
Ông Lý thấy thanh niên này quần áo rách rưới lảng vảng bên bờ sông, trong lòng không khỏi có chút cảm thông, thế nhưng tất cả những người trên thuyền đều từ chối không muốn cho chàng trai lên thuyền. Vì vậy, ông liền nói với những người trên thuyền: “Chàng trai tội nghiệp thế này, tiếc gì không cho anh ta ngồi ké một chỗ trống trên thuyền?” Vậy là ông mời chàng thanh niên lên thuyền và đi chung với mọi người.
Khi thuyền đi đến Thường Sơn, chàng trai định xuống thuyền rồi tự đi bộ trên đất liền. Anh nhìn những người trên thuyền và nói: “Chúng ta tình cờ gặp nhau, thật may mắn khi được đi nhờ thuyền của các ông. Hôm nay sắp chia tay, tôi muốn đãi các ông một bữa, mong các ông nói xem muốn ăn gì.”
Người trên thuyền sau khi nghe xong đều nói: “Hôm vừa rồi đi ngang qua thành, thấy bánh bao ở đó rất ngon, nay chợt nhớ ra, mong rằng sẽ có cơ hội thưởng thức. Cảm ơn ý tốt của anh, chúng tôi thấy vậy là được rồi, không cần thêm điều gì cả.”
Lúc này thuyền đã đi xa khỏi nơi mà họ nhìn thấy bánh bao. Mọi người nói vậy chỉ là để làm khó chàng thanh niên một chút, họ cũng biết rằng chàng thanh niên này rất nghèo, chắc chắn không thể mua bánh bao cho họ được.
Thế nhưng, không ngờ thanh niên lại trả lời: “Được thôi.” Sau khi nói xong, anh quay lại nơi ngủ của mình, đắp chăn và nằm xuống. Khi mọi người gọi anh ta, anh ta chỉ trả lời: “Đừng làm phiền giấc mơ đẹp của tôi.”
Mọi người lại nói: “Chúng tôi đều đói bụng rồi, bánh bao ở đâu?” Chàng thanh niên trả lời: “Sao mọi người lại nóng lòng thế! Bánh bao chỉ mới vừa được nấu thôi.” Rồi anh ta tiếp tục nằm dưới tấm chăn.
Sau một lúc lâu, mọi người thấy có luồng hơi nóng từ dưới chăn bốc lên, tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên. Có người nói: “Chẳng qua chỉ là hơi thở của chàng trai mê ngủ thôi.” Chẳng bao lâu sau, người thanh niên tỉnh dậy và nói: “Bánh bao đã nấu xong rồi!” Anh ta mở chăn ra, có một đống bánh bao hấp bên dưới.
Mọi người được ăn một bữa no nê, do sự việc quá kỳ quái nên họ đã hỏi chàng thanh niên làm thế nào anh ta làm được, nhưng anh ta chỉ cười mà không trả lời. Sau khi ăn xong, chàng thanh niên lại lên bờ và hẹn gặp ông Lý sau 3 dặm nữa.
Khi ông Lý đến nơi hẹn thì đã thấy chàng thanh niên đợi sẵn. Chàng thanh niên rút ra vài tờ giấy để tặng ông. Ông Lý nhìn một cái và phát hiện rằng tất cả phương tiện đi lại từ dưới núi Ngọc đến quê nhà của mình đều đã được anh ta thuê đầy đủ, và những tờ giấy này chính là hóa đơn mà người trung gian đã lập ra.
Ông Lý cảm thấy kỳ quái và hỏi chàng thanh niên, anh ta trả lời: “Không giấu gì ông, tôi là người được giới giang hồ tôn là ‘thiết toán bàn giả’, không cần thò tay vào túi, không cần cạy mở rương hòm cũng có thể lấy trộm được tài sản của người khác. Những thứ mà mọi người mang theo trên thuyền, tôi đã chia đều một nửa. Bởi vì ông là người có đạo đức nên tôi không lấy gì cả, thậm chí còn thuê thuyền xe giúp ông, cũng là để báo đáp lòng tốt của ông.”
Ông Lý rất kinh ngạc và liên tục bày tỏ lòng biết ơn đối với người thanh niên. Người thanh niên nói: “Chi phí để thuê phương tiện đi lại được lấy từ các hành khách trên thuyền, có gì mà phải cảm ơn chứ?”
Ông Lý lại hỏi: “Cách xa hàng trăm dặm, anh làm sao có thể lấy được?” Thanh niên nói: “Chúng tôi có thể lấy vật phẩm từ cách xa hàng nghìn dặm, còn đây chỉ mới có vài trăm dặm, cứ như lấy đồ ngay trước mặt, có gì khó đâu?”
Sau đó anh ta còn nói với ông Lý: “Trong giang hồ, người như tôi có không ít. Sau này khi đi đường xa, ông nên để một ít ngũ cốc và văn thư có ấn tín của quan phủ trong túi xách, như vậy mới không bị thuật sĩ trộm lấy.” Sau đó, chàng thanh niên cáo biệt và rời đi.
Lan Chi biên dịch
Nguồn: Soundofhope (Huệ Minh)