Thời Chiến Quốc, đại Tần thống nhất bảy nước, nước nào khó đánh nhất?
Đầu thời Chiến Quốc, nước Ngụy hùng mạnh nhất. 50 vạn quân Tần với hiệu quả chiến đấu thấp đã bị 5 vạn Ngụy tinh nhuệ của Ngô Khởi đánh bại. Nước Tần khi đó binh lực gấp mười lần, lại bị tinh quân của Ngụy đánh bại, thua rất thê thảm. Vậy vì sao sau này Tần có thể tiêu diệt 6 nước?
Sau khi rút kinh nghiệm đau thương, nước Tần bắt đầu cải cách theo sách lược của Thương Ưởng và dần trở nên mạnh hơn.
Vào giữa thời Chiến Quốc, nước Tề hùng mạnh nhất.
Tuy nhiên, khi sáu nước hợp tung, Nhạc Nghị đã biến Tề thành một cái sàng, và Tề không còn sức mạnh để tranh giành quyền tối cao trong thiên hạ.
Vào cuối thời Chiến Quốc, nước Tần trỗi dậy mạnh mẽ, quân Tần thi hành “Chế độ công trạng quân sự” nên sức chiến đấu rất khốc liệt.
Ngoài ra, nước Tần còn có một vị chiến thần, và sáu quốc gia khác không thể đánh bại được đó là Bạch khởi. Bạch Khởi đã chiến đấu hơn 70 lần trong đời, thậm chí không có trận hòa nào, tất cả đều là chiến thắng.
Trong số sáu nước lúc này, chỉ có Triệu và Sở có thể cạnh tranh với Tần.
Trận Trường Bình là một cuộc so tài thực sự giữa Triệu và Tần, trong trận này, Triệu quốc đã bị tê liệt, và quân chủ lực đã bị Bạch Khởi chôn vùi.
Tuy nhiên, Triệu quốc lúc này vẫn còn có Lý Mục, Lý Mục rất giỏi cầm quân, khả năng chiến đấu của Lý Mục rất giống Triệu Xa, ông được gọi là chiến thần của Triệu, người đã đánh bại Vương Tiễn một cách bất ngờ.
Điều này khiến Doanh Chính vô cùng kinh ngạc, ông không ngờ rằng Triệu bị thua nặng nề vẫn có thể đứng dậy lật ngược được tình thế và lại xuất hiện nhân tài hiếm có đến vậy.
Lúc này Doanh Chính nghĩ ra kế ly gián, đưa gián điệp đến Triệu tung tin rằng Lý Mục đang lên kế hoạch tạo phản, Triệu vương lúc đó là Triệu Mục U vương, người có chỉ số IQ hạng 3 ngay lập tức tin vào lời dối trá này, hơn nữa không cho Lý Mục có cơ hội giải thích.
Lý Mục đã vô cùng oan uổng, bị chặt đầu một cách không thương tiếc.
Năm 228 trước Công nguyên, Vương Tiễn lại cử quân tấn công Triệu, nước Triệu không có Lý Mục nên bị đánh bại ngay lập tức và Triệu U vương bị bắt sống.
Tần diệt Triệu, sau hai đời Tần vương, quân Tần tổn thất khoảng 500.000 người, sát thần Bạch Khởi cũng vì trận chiến này mà ngã xuống.
Trận Tần và Sở
Sau cái chết của Bạch Khởi, Tần Thủy Hoàng đã chiến đấu trong trận chiến khó khăn nhất khi thống nhất bảy nước, Tần và Sở đã sử dụng 1 triệu quân.
Mối bất bình giữa Tần và Sở rất sâu sắc, trước kia Ngũ Tử Tư lãnh đạo quân Ngô và gần như đánh bại Sở, và Sở đã cầu cứu đồng minh của mình là Tần.
Nước Tần cử quân đánh bại Ngô và giúp nước Sở khôi phục đất nước, nhưng nước Sở không hề tỏ lòng biết ơn nước Tần.
Không có đất đai, cũng không có tiền bạc và lương thảo cho binh lính, lúc đó nước Sở được gọi là một con sói mắt trắng.
Năm 278 trước Công nguyên, khi Bạch Khởi còn sống, ông được Tần Chiêu Tương vương lệnh tấn công nước Sở, Bạch Khởi đã chiến đấu quyết liệt và làm di dời kinh đô của nước Sở.
Bạch Khởi chiếm Dĩnh Đô (nay là Giang Lăng), kinh đô của nước Sở. Đây không phải là kết thúc, Bạch Khởi còn đốt cháy các tông miếu của Sở bằng một ngọn lửa lớn.
Cách làm của Bạch Khởi rất phi đạo đức, có thể coi như đào mồ chôn người ta, đã giáng một đòn không thể phai mờ đối với nước Sở. Khiến nước Sở vô cùng căm giận Tần.
Nước Tần cũng có mối hận không thể hòa giải với nước Sở.
Bất lợi trong trận chiến đầu tiên
Sau khi Tần Thủy Hoàng lên ngôi, lần lượt quét sạch Hàn, Triệu, Ngụy.
Đến năm 225 trước Công nguyên, nước Yên đã bị tiêu diệt và trở ngại lớn nhất khiến nước Tần giành được Trung Nguyên là nước Sở.
Vì vậy, sau khi nước Tần đánh bại nước Ngụy, lưỡi kiếm lập tức hướng về nước Sở và bắt đầu cuộc chiến tiêu diệt nước Sở.
Sau cái chết của chiến thần Bạch Khởi, vị tướng hung dữ số một của Tần không ai khác chính là Vương Tiễn.
Tần Thủy Hoàng muốn Vương Tiễn dẫn quân chinh phạt Sở, nhưng Vương Tiễn nói nếu không cấp cho mình 60 vạn quân thì không thể chinh phạt được Sở.
Tướng quân Lý Tín tin rằng 20 vạn quân là đủ để tấn công Sở. Tần Thủy Hoàng tin tưởng Lý Tín, cho rằng Vương Tiễn đã già và thiếu dũng khí. Lúc này Vương Tiễn cáo bệnh trở về quê.
Năm 225 TCN, Tần Thủy Hoàng cử Mông Vũ và Lý Tín dẫn 20 vạn quân tấn công Sở.
Ưu điểm của nước Sở là dân đông, đất rộng, binh mã, tiền của, lương thực đều dư thừa. Vì vậy, việc Tần Thủy Hoàng dùng 20 vạn quân đánh Sở là điều rất viển vông.
Chắc chắn rồi, Hạng Yên, một danh tướng của nước Sở, đã đánh bại 20 vạn quân Tần và chặt đầu bảy tướng.
Trận chiến này là một thất bại hiếm hoi trước khi nước Tần tiêu diệt sáu nước, Lý Tín và Mông Vũ xấu hổ bỏ chạy về Tần.
Vương Tiễn diệt Sở
Tần Thủy Hoàng không hổ danh là hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử, ông có tham vọng lớn, nhưng cũng biết hạ mình đúng lúc!
Sau khi chứng kiến thất bại thảm hại của Lý Tín, ông đã đích thân đến nhà Vương Tiễn để xin lỗi:
– Ta hối hận không nghe lời tướng quân, để quân Tần đại bại. Hiện nay quân Sở đang từ hướng Tây đánh lại, uy hiếp nước Tần. Tướng quân dù đang bị bệnh, lẽ nào thấy vận mệnh nước nhà nguy vong mà không cứu?
Vương Tiễn không còn cách nào từ chối, bèn nói:
– Đại vương bất đắc dĩ phải dùng thần, không cho thần 60 vạn quân thì không xong.
Tần vương thắc mắc vì sao cần nhiều quân đến thế, ông đáp:
Nước Sở đất rộng, hễ có hiệu lệnh là có thể lấy được trăm vạn quân ngay. Tôi xin sáu mươi vạn quân, còn e không địch nổi, chứ nói gì diệt nước ấy?
Tần vương chỉ còn cách nghe theo Vương Tiễn. Vương Tiễn cùng Mông Vũ thống lĩnh 60 vạn quân phạt Sở. Trong sách “Sử Ký” còn ghi lại, Vương Tiễn nắm giữ trọng binh, rất sợ Tần vương nghi ngờ, nên khi Tần vương đến đất Bá để tiễn binh, Vương Tiễn bẩm báo với Tần vương đòi phần thưởng, đại ý nói mình tuổi đã già, lương bổng cũng không dư dả nên muốn một căn nhà to và vài trăm mẫu đất.
Tần Thủy Hoàng nghe xong bật cười đáp Vương Tiễn cứ yên tâm ra trận, Tần vương chắc chắn sẽ không bạc đãi ông còn nói rằng:
– Đại tướng xuất chinh, còn lo gia cảnh nghèo đói ư?
Vương Tiễn nói:
– Làm tướng lĩnh của đại vương, có công cũng chẳng được phong hầu, tôi đây nhân lúc gần đại vương, xin chút ít điền sản làm của cải cho con cháu.
Vương Tiễn trước mỗi trận chiến lớn đều làm một việc tự bôi xấu hình tượng bản thân, biến ông thành quan tham điển hình, đó là đòi thưởng tiền, đòi phong đất, đòi nhà cao cửa rộng! Hơn nữa, càng là trận chiến lớn thì Vương Tiễn càng đòi hỏi nhiều. Có người nói với Vương Tiễn:
– Tướng quân cứ một mực xin đại vương ban thưởng như vậy,chẳng phải hơi quá đáng hay sao?
Vương Tiễn giải thích:
– Tần vương tính kiêu ngạo, lại không tin người, nay cử binh cả nước cho ta nắm giữ đi đánh Sở, nếu ta không xin thêm nhà cửa đất đai để ổn định cơ nghiệp cho con cháu, Tần vương nhất định sẽ nghi ngờ lòng trung thành của ta.
Việc Vương Tiễn xin xỏ, tuy có phải khổ sở trong lòng, nhưng chủ ý không phải vì phú quý, mà chẳng qua chỉ là muốn chứng tỏ mình không có ý phản nghịch, luôn trung thành với Tần vương.
Khi nước Sở đang ở thời điểm sinh tử, Hạng Yên dẫn 50 vạn quân chống lại 60 vạn quân của Vương Tiễn.
Tổng lực lượng của hai bên trong trận chiến này đã vượt quá 1 triệu người, và bất kể kết quả là gì, nó chắc chắn sẽ là một trận chiến khốc liệt nhất được ghi vào biên niên sử.
Chiến tranh cổ đại đạt tới quy mô 1 triệu quân, song phương gần như ngang tài ngang sức.
Lúc này, chiến đấu không phải bản lĩnh của binh lính hai bên, hay tài thao lược của tướng lĩnh, mà là tài lực.
Nếu Vương Tiễn dẫn đầu 60 vạn quân Tần đối đầu với 50 vạn quân Sở, cho dù Vương Tiễn thắng, bản thân ông cũng mất đi sinh lực ngay cả khi ông chiến thắng, ông sẽ vẫn mất sinh lực.
Trong trận Trường Bình, nước Tần giao chiến với nước Triệu, nước Tần cũng bị tổn thất nặng nề. Vậy Vương Tiễn đã làm gì để thắng Sở mà không bị mất đi sinh lực?
Thấy Vương Tiễn cầm quân uy hiếp biên giới, Sở vương đã huy động binh lính trong nước, sai Hạng Yên chỉ huy quyết chiến với Tần. Vương Tiễn thấy quân Sở khí thế đang hăng, liền áp dụng phương pháp phòng thủ, quân Sở đến khiêu chiến, trước sau đóng cửa trại không ra đánh.
Vương Tiễn hàng ngày cho quân nghỉ ngơi, ăn uống no đủ, bản thân ông thường xuyên sâu sát quân lính, quan tâm tới họ “cùng đồng cam cộng khổ” với lính. Lúc này, quân Sở không có cơ hội để tác chiến, lòng quyết tâm và nhuệ khí đã giảm. Lợi dụng thời cơ này, Vương Tiễn đã đưa quân truy quét. Quân Sở thua chạy, bắt sống Sở Vương. Sở diệt vong.
Nhưng sự luân hồi của lịch sử thường bất ngờ, hai mươi năm sau khi Tần diệt Sở, Hạng Vũ, Tây Sở bá vương, đã đánh đổ nhà Tần, chứng minh cho câu nói “Tuy nước Sở còn 3 hộ, Tần bị diệt nhất định là người Sở.”
Nguyệt Hòa
Theo daydaynews