Sách Ngạch Đồ 56 tuổi mới có quý tử và cô vú nuôi 17 tuổi, cả hai quyết thủ tiết tự trọng
Người xưa rất xem trọng trinh tiết của phụ nữ, kỳ thực cũng có yêu cầu trinh tiết đối với nam giới. Đàn ông thời xưa rất thủ tiết tự trọng, ở đây chỉ xin kể một ví dụ, tuy rằng trong lịch sử không hề được ghi lại.
Mùa Xuân năm 1694 SCN, đại thần nổi tiếng thời Hoàng đế Khang Hy triều Thanh là Sách Ngạch Đồ, năm ấy 56 tuổi mới có quý tử, vui mừng khôn xiết. Người quản gia tìm được một vú nuôi để chăm đứa bé. Vú nuôi chăm sóc đứa bé là cô gái mới 17 tuổi, rất hợp ý với đứa bé, nuôi đứa bé mập mạp hồng hào. Sách Ngạch Đồ thường cho người đến bế ẵm đứa bé, chơi đùa với đứa bé.
Lại nói trong tam giới có hai vị Thần, Thần áo đen Phùng Chân và Thần áo lam Bích Vân. Hai vị Thần này nhân lúc nhàn rỗi không có việc, mới nói về chuyện ở nhân gian. Nhìn vào phủ nhà họ Sách, họ thấy Sách Ngạch Đồ và bà vú nuôi trong lịch sử đã nhiều lần kết duyên phận, không khỏi cảm thán nhân quả luân hồi.
Trong lịch sử, Sách Ngạch Đồ từng chuyển sinh thành Tề Uy Vương thời Chiến Quốc, Nữ hoàng Võ Tắc Thiên đời Đường, Tống Giang chốn Lương Sơn Bạc thời Bắc Tống, v.v. Còn cô vú nuôi từng chuyển sinh thành quân sư Tôn Tẫn của Tề Uy Vương, công chúa Thái Bình con Võ Tắc Thiên, Lý Quỳ tại Lương Sơn Bạc, v.v. Kiếp trước cô vú nuôi từng là thị vệ Khang Thái Nhĩ của Hoàng đế Khang Hy. Duyên phận hai người quả thực là cùng chung một chỗ.
Hai vị Thần này khá sửng sốt, nhìn lại lần nữa, thấy cô gái trẻ làm vú nuôi cho con Sách Ngạch Đồ kỳ thực là vì một đoạn duyên phận với đứa bé này.
380 năm trước, vào triều Nguyên có một bà lão cô độc họ Lưu, nhìn thấy cạnh miếu có một đứa trẻ bị bỏ rơi. Thương đứa bé quá, bà ẵm nó về nhà. Không quản sinh hoạt khó khăn của bản thân, bà lão dưỡng dục đứa bé, lại đặt tên cho đứa bé là Lưu Trường. Người trong thôn thấy cuộc sống hai người khó khăn, lúc nào cũng tới tiếp tế cho họ.
Bà lão dùng cơm trăm nhà để nuôi lớn đứa bé. Chẳng ngờ đứa trẻ lên 10 tuổi thì mắc sốt rét qua đời, bà lão khóc tưởng như chết đi sống lại. Vào triều Thanh, Lưu Trường chuyển sinh thành cô gái trẻ, còn bà lão chuyển sinh thành cậu bé trong phủ họ Sách.
Nói về duyên phận, vị Thần áo đen nói: “Con người chuyển sinh, nếu như hai người duyên phận tốt, và đều chuyển sinh thành nam nhân, thì họ là anh em nghĩa khí; còn nếu đều chuyển sinh thành nữ, thì họ là chị em tốt của nhau. Tuy nhiên phân biệt chuyển sinh thành nam nữ, thì khó tránh khỏi động tâm lẫn nhau, cho dù đã có gia đình, thì cũng khó tránh phạm phải sai lầm”.
Vị Thần áo lam nói: “Vị tất đã như vậy, bởi vì trong mê duyên phận dài mà thâm, tự biết trân trọng, trong tâm sẽ có cảm giác thánh khiết, chưa đến nỗi phạm sai lầm”. Hai vị Thần bên nào cũng cho mình là phải, tranh luận mãi không thôi, cuối cùng đánh cược một phen, lấy thời gian nhân thế là nửa tháng làm hạn.
Hai vị Thần đã là đánh cược với nhau, khó tránh có một vài mưu tính đằng sau. Vị Thần áo đen làm nặng tâm sắc của Sách Ngạch Đồ, còn vị Thần áo lam gia cường chính niệm cho cô gái trẻ.
Vào buổi chiều một ngày nọ, Sách Ngạch Đồ đột nhiên phát hoảng, tay chân luống cuống, không biết tại sao, bỗng nhiên nghĩ đến đứa con trai, co chân chạy miết, khiến đám nô tài đứng ngẩn ra. Nhìn thấy con rồi, tâm tư còn chưa định lại, vô ý liếc qua cô gái trẻ, thấy tim đập thình thịch, cảm giác cô gái rất là nữ tính.
Đúng lúc đứa trẻ lại đòi bú sữa, nắm ngay lấy cô gái. Cô gái tay chân luống cuống, vội bồng đứa bé vào phòng trong, buông rèm lại. Sách Ngạch Đồ lui ra, giống như hồn xiêu phách lạc, lại cảm giác hình bóng cô gái vô cùng quen thuộc, giống như người quen, nhưng lại không nghĩ ra là ai.
Trong tâm cứ vương vấn mãi sự việc ấy. Đến tối, Sách Ngạch Đồ lại tới nhìn đứa bé, ánh mắt vừa vô ý vừa cố ý hướng vào cô gái trẻ. Cô gái phát hiện cha đứa bé bỗng nhiên khác trước, tay chân cũng gượng gạo, vội chính lại nhan sắc, cảm giác căng thẳng dị thường. Sách Ngạch Đồ cảm thấy thương hại, nói cô gái không cần phải như vậy, nhưng cô gái vẫn không dám phóng túng.
Ban đêm cô gái nằm mộng, mơ thấy Sách Ngạch Đồ tới, nói sẽ ban vinh hoa phú quý cho cô, lời nói biểu cảm, cử động tùy tiện. Cô gái choàng tỉnh, cảm thấy rất buồn nôn, tựa như muốn ói mà không ói được, nên đi hớp chút nước, rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi. Trong tâm nghĩ có thể là do tâm lý mình quá căng thẳng đây, một lúc sau mơ hồ tiến vào giấc mơ.
Tình cảnh lại tái hiện, Sách Ngạch Đồ lại động tay động chân, cô gái trẻ liên tục cự tuyệt; Sách Ngạch Đồ nhảy bổ đến, trong chớp mắt biến thành hình tượng con sói, răng nanh sắc bén, đầu lưỡi đỏ lòm. Cô gái trẻ hét lên một tiếng thất thanh rồi choàng tỉnh, mồ hôi lạnh nhễ nhại, không dám ngủ lại nữa. Suy ngẫm mãi về giấc mộng này, nghĩ nếu Sách Ngạch Đồ quả thực như vậy, thì bản thân làm sao đây?
Lại nghĩ tới chồng, con, cha mẹ. Nhất là nghĩ tới mẹ mình dạy con cực nghiêm: “Con gái phải giữ mình trong sạch”, v.v. Câu nói như vang vọng bên tai, vừa không muốn làm vú nuôi nữa, vừa không nỡ xa đứa bé, nghĩ tới nghĩ lui, trằn trọc miên man, mãi tới nửa đêm mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Còn Sách Ngạch Đồ, đêm hôm ấy cũng mộng thấy cô gái trẻ, cô gái trong mộng làm Sách Ngạch Đồ lúc tỉnh dậy khó mà quên được. Sách Ngạch Đồ thận trọng cảnh giác chính mình, vì sao lại có giấc mộng này?
Hơn nữa bản thân đã 56 tuổi rồi, còn cô gái trẻ mới 17 tuổi, trong tâm nghĩ sự việc như vậy không thể trở thành thật được, ngộ nhỡ truyền ra ngoài, bằng hữu, môn đệ, quan lại sẽ nhìn mình như thế nào đây.
Sách Ngạch Đồ liền đoan chính hành vi bản thân, không tới nhìn con trai nữa, mà tập trung ý chí ức chế cách nghĩ này của mình, lại tới Phật đường cầu Phật, thỉnh Phật giúp đỡ bản thân xa rời vọng niệm.
Sau hơn 10 ngày tu thân dưỡng tính, Sách Ngạch Đồ cuối cùng đã ngăn được suy nghĩ động trời không biết từ đâu đến này, đầu não thanh tỉnh, không lại u mê hỗn loạn nữa.
Còn cô gái, trong hơn 10 ngày ấy cũng không ngừng củng cố chính niệm của mình, cảm giác bản thân giống như đã biến thành một liệt nữ trinh tiết. Khi hai người gặp lại nhau, đôi bên đều rất hờ hững thản nhiên, lại trở thành giống như ngày xưa.
Còn hai vị Thần đánh cược với nhau trên thượng giới kia, khi gặp lại nhau, vị Thần áo lam cười lớn, nói: “Tôi nói đúng rồi nhé!” Vị Thần áo đen cam tâm chịu thua, nói: “Một cá nhân tâm chính, ước thúc bản thân, bất cứ ngoại lực, ngay cả Thần lực cũng không thể khiến anh ta lay chuyển. Thiên lý chính là: Việc của người cần phải do bản thân tự tuyển chọn”.
Việc hai vị Thần tiên trên thượng giới đánh cược đã khơi gợi sự chú ý của một vị Tiên trưởng ở bên trên, vị Tiên trưởng này tên gọi là Vân Trường Tử.
Lùi về phía trước mà tính, ông thấy cá nhân này đã diễn qua vô số vở kịch lớn trong lịch sử, lại tính tới mấy kỳ văn minh tiền sử, lùi về nữa tới mấy chục vạn năm, hình ảnh đã hơi lờ mờ rồi, Tiên trưởng mới dừng tay.
Vân Trường Tử nhận thấy việc này ẩn chứa thiên cơ cực lớn ở đằng sau, mới nghĩ: “Chẳng bằng ta với người này tiếp một đoạn duyên phận, đối với bản thân chỉ có lợi ích”. Bởi vậy ông hóa thành đạo cô {nữ đạo sĩ}, tiến vào trong giấc mộng của cô gái trẻ, chỉ điểm cô gái tu thân dưỡng tính.
Sau khi tỉnh dậy, cô gái cảm thấy hơi nghi hoặc trong tâm, nhưng vẫn y pháp tu hành, cảm thấy tai mắt tươi mát trong sạch. Lại tiếp tục kiên trì như vậy, con người cô trở nên trong trẻo thoát tục, chán ghét tục sự ở nhân gian.
Chuyên tâm tu hành, dần dần phát hiện có chỗ kỳ dị, chẳng hạn tay vô ý quét qua mặt nước thấy có thể hớt nước lên, kết thành dòng chảy mỏng, tùy tay mà di động. Còn có một số tiểu thuật, như thủ thuật che mắt, muốn không để người khác phát hiện ra mình, thì người khác sẽ không phát hiện được.
Vào năm 32 tuổi, cô gái trẻ không bệnh mà chết. Trong thời kỳ Chính Pháp, Vân Trường Tử được liệt vào hàng chính Thần trên thiên thượng.
Trong tu luyện, tôi đã biết được sự tình này, mới đem viết ra. Năm xưa cô gái không ngừng gia cường chính niệm của bản thân, ước thúc tự kỷ, không dám sơ ý qua loa dù chỉ một chút, cũng tận mắt chứng kiến biến hóa thần thái bên ngoài của Sách Ngạch Đồ. Hai người trải qua đợt khảo nghiệm này, duy trì duyên phận thuần tịnh như vậy tại nơi ấy.
Nguyệt Hòa biên tập
Theo Chanhkien