Cao nhân hiểu rằng “Cười khi thành công thì chỉ là thường nhân, cười trước thất bại mới là bậc trí huệ”
Cuộc sống luôn thay đổi, dòng đời cũng đổi thay, và chúng ta là chính đạo diễn của cuộc đời mình. Cuộc sống thì có buồn có vui, ấy mới là cuộc sống. Vậy nên sống đơn giản một chút, sống hồ đồ một chút cũng chưa hẳn là không hay.
Khi chúng ta nhớ về một nơi nào đó, thành phố hay nơi thôn dã, kỳ thực là chúng ta đang nhớ về con người, nhớ đến những sự việc ở nơi đó mà thôi. Nhiều hơn nữa thì có chăng là nhớ lại những tháng năm đầy màu sắc của cuộc đời khi ở đó. Bất luận chúng ta ở đâu, ở nơi nào, bất luận cuộc đời của một ai đó, thì cũng đều có vui buồn hỉ lạc. Vậy nên, sống là sống cho chính mình, không cần phải ngưỡng mộ ai, hay tự trách mình, bởi chúng ta không cần phải tự tìm phiền não cho bản thân.
Mỗi chúng ta đều là đạo diễn cho cuộc đời của chính mình, tự chịu trách nhiệm với bản thân mình, có thể vượt qua được hoàn cảnh khó khăn hay không, cũng chỉ riêng bản thân mình quyết định mà thôi. Chúng ta muốn người khác yêu thương mình, thì điều trước tiên hãy để bản thân mình cũng có thể yêu được chính mình trước đã.
Cuộc sống đơn giản một chút, niềm vui sẽ nhiều hơn một chút; đối nhân xử thế ‘hồ đồ’ một chút, cuộc sống ắt cũng nhẹ nhàng hơn đôi phần. Sống chân thành, gặp chân tâm, sống gian dối ắt gặp dối lừa, trời cao chỉ đãi người ngay thẳng thật thà, chứ không đãi kẻ dối gian lường gạt. Làm người sống thiện lương chính là tấm vé bảo đảm hạng nhất đưa chúng ta đến bến bờ hạnh phúc.
Sống không bận tâm được mất, không nặng lòng thành bại, ung dung đối diện, bất luận gặp phải vấn đề gì vẫn an nhiên tự tại, ấy thời sẽ vui. Cười khi thành công, ấy là cái cười của kẻ thường nhân, nhưng cười trước thất bại mới là cái cười của bậc trí huệ. Tiền đồ mong manh, đường đời khúc khuỷu, nếu vẫn có thể kiên trì bước tiếp thì khó khăn khi đó đã không được gọi là khó khăn nữa rồi. Thế gian muôn triệu con người nhưng người thành công lại chẳng thể có nhiều, bởi chỉ có ai có thể biến khó khăn thành sức mạnh, thành bàn đạp của mình mới có thể thực sự thành công.
Hãy nhớ, khi cảm giác an toàn của bạn phụ thuộc vào người khác, thì an toàn lại trở thành nguy hiểm mong manh. An toàn thực sự chỉ có thể đến từ chính bản thân mình mà thôi! Cũng như hạnh phúc của một người mà phụ thuộc vào tiền tài địa vị và sắc đẹp, thì thứ hạnh phúc đó mãi mãi cũng chỉ là thứ hạnh phúc ảo. Bởi tiền tài địa vị nay còn mai mất, phụ thuộc yếu tố bên ngoài, còn thời gian lại là kẻ thù của sắc đẹp, gia đình tình cảm thì sớm nồng chiều lạnh cũng chẳng thể tỏ tường.
Vậy nên hạnh phúc được khởi phát từ chính nội tâm mới là thứ hạnh phúc vững bền. Nếu một người có thể kiếm tìm được hạnh phúc từ nội tâm, khi ấy họ mới có thể sống với niềm vui thường tại mỗi ngày.
Một người muốn theo đuổi cuộc sống tốt đẹp, trước tiên cần bồi dưỡng cho mình một tâm hồn tốt đẹp. Cuộc sống chính là quá trình không ngừng rèn giũa bản thân qua những ma nạn thử thách để trưởng thành. Cổ ngữ có câu “Vạn sự trên đời tùy tâm mà khởi, tùy tâm mà diệt”, hay như câu thơ trong Truyện Kiều: “Người buồn cảnh có vui bao giờ”. Một người có được tâm hồn vui vẻ thì mới có được cuộc sống vui vẻ, một người có được tâm hồn thuần thiện và bao dung mới thực sự là một người trưởng thành đúng nghĩa.