Vì sao tượng Kim Cang thường trừng mắt, tượng Bồ Tát lại khép hờ?
Nếu để ý kỹ chúng ta sẽ phát hiện, những bức tượng Kim Cang trong các chùa miếu đến thường được khắc họa với đôi mắt mở to, trông rất hung dữ. Trong khi những bức tượng Bồ Tát lại trông rất từ bi, với đôi mắt nhắm khẽ. Vì sao lại có sự khác biệt như vậy?
1. Vì sao Kim Cang thường trừng mắt, Bồ Tát lại khép hờ?
Vào triều đại nhà Tùy, bởi vì Tùy Văn Đế sùng bái Phật, cho nên tất cả các châu huyện đều xây dựng chùa chiền, rất nhiều quan viên lúc nhàn hạ đều vào miếu dâng hương, chiêm bái, lễ Phật.
Một ngày, Lại bộ Thị lang Tiết Đạo Hành lên núi lễ Phật, có ghé vào chùa Khai Thiện ở Chung Sơn. Ông thấy những tăng nhân trong chùa người thì đang tụng kinh, người ngồi thiền, người quét dọn Phật viện. Mỗi người cử chỉ đều rất an hòa, toàn bộ ngôi chùa phảng phất vẻ bình yên như chốn tịnh độ.
Lúc này, có một tiểu sa di đi tới. Tiết Đạo Hành nhìn những bức tượng trong đại điện rồi hỏi tiểu sa di: “Vì sao tượng Kim Cang thì trừng mắt, trong khi Bồ Tát lại khép hờ?”
Tiểu sa di tài trí nhanh nhạy, không cần nghĩ ngợi nhiều, liền nói: “Kim Cang trừng mắt, vì để hàng phục chúng ma; Bồ Tát khép mi, vì lòng từ bi với lục đạo”.
Lời của tiểu sa di không lớn, nhưng thanh âm lại lay động lòng người. Tiết Đạo Hành kinh ngạc đến nghẹn lời, nhìn trân trối, đứng tại chỗ không biết thêm gì nữa.
Tiểu sa di tâm địa thuần tịnh, không nhiễm bụi trần, nên mới có thể lĩnh hội được hàm ý về tướng mạo bất đồng của Kim Cang hộ pháp và Bồ Tát, quả thật là không hề tầm thường.
2. Tiểu sa di ngộ đạo, tinh tấn tu hành
Ngày xưa có một tiểu sa di vừa tròn 7 tuổi đã xuất gia. Điều thần kỳ là, cậu bé tuổi tác tuy nhỏ, nhưng lại tu xuất thần thông, có thể biết kiếp trước kiếp này của chính mình.
Một ngày, sau khi tăng chúng kết thúc tĩnh toạ, tiểu sa di giống như một người lớn, cảm thán nói:
“Những đời trước của tôi đã từng làm liên lụy tới 5 vị mẫu thân, khiến họ phải chịu bi thương phiền não. Ở đời thứ nhất, khi mẫu thân vừa mới sinh ra tôi, vừa khéo nhà hàng xóm cũng sinh hạ được một đứa trẻ khác. Nhưng đời đó của tôi chỉ sống được mấy ngày đã phải chết non, mẫu thân nhìn đứa trẻ nhà hàng xóm dần dần lớn lên, trong lòng vô cùng đau khổ.
Vào đời thứ hai, tôi chưa kịp lớn lên đã chết non, mẫu thân nhìn thấy con cái nhà người khác được nuôi nấng từng ngày, trong tâm vạn phần khổ sở. Vào đời thứ ba, tôi đến năm 10 tuổi lại chết trẻ, mẫu thân nhìn con cái nhà người khác ăn cái gì cũng giống như tôi, vì thế đau lòng không thôi.
Vào đời thứ tư, tôi vừa đến tuổi trưởng thành, còn chưa kịp kết hôn đã phải qua đời. Mẫu thân thấy con cái nhà người khác lấy vợ lấy chồng, trong lòng vô cùng bi thương. Vào đời thứ năm, chính là kiếp sống hiện tại, tôi 7 tuổi đã xuất gia, mẫu thân vẫn thường xuyên mong nhớ, lại lần nữa thương tâm phiền não.
Năm vị mẫu thân đó, mỗi người đều vì đứa con của mình mà thương xót buồn rầu. Tôi nghĩ đến những chuyện sinh tử luân hồi trong quá khứ, bởi đã từng lầm đường lạc lối mà nuối tiếc vô cùng. Cho nên đời này quyết nỗ lực tinh tấn, không buông lung con đường tu hành để giải thoát chính mình”.
Tâm huyết và tinh lực cả đời của cha mẹ, phần nhiều đều tiêu hao nơi con cái. Theo Phật gia giảng, sinh mệnh đời người trong luân hồi mà đã trải qua vô vàn kiếp sống. Mỗi đời chuyển sinh, rốt cuộc có bao nhiêu thân nhân, bao nhiêu bằng hữu? Như vậy, tiểu sa di đã hiểu được rằng, chỉ có tinh tấn tu đạo, mới có thể báo đáp được nhân duyên bao đời đã kết.
Hai tiểu sa di này đã khai trí khai huệ, lời nói tựa như bậc thánh nhân. Có lẽ bởi bọn họ tâm địa thuần tịnh, tâm không nhiễm bụi trần, mới có thể thấu tỏ được lẽ nhân sinh, mới có thể hiểu được tu luyện chính là con đường dẫn người ta đến chỗ tự tại, siêu thoát khỏi bể khổ luân hồi.
Nguồn ảnh: Tinhhoa (Tuệ Tâm)