Nhan sắc làm “điên đảo” anh hùng Tam Quốc: Mỹ nhân Điêu Thuyền cười một nụ, thắng trăm vạn hùng binh
Truyền thuyết kể rằng, vào năm Điêu Thuyền sinh ra, hoa đào và hoa hạnh vừa chớm nở liền tàn. Khi nàng ngẩng mặt lên trời bái nguyệt, chị Hằng vì hổ thẹn mà trăng lặn mây mờ. Người con gái có sắc đẹp khuynh thành ấy từng làm điên đảo các anh hùng Tam Quốc, nhưng kết cục của nàng lại trở thành bí ẩn ngàn thu.
Truyện kể rằng, trong đêm đông tuyết bay lả tả, cái lạnh thấu xương như muốn đóng băng cả thành Lạc Dương. Lúc ấy, một ni cô nghe thấy tiếng trẻ khóc liền ra ngoài cửa am xem xét, chỉ thấy một bé gái sơ sinh nằm trơ trọi trong chiếc áo da chồn, bốn phía xung quanh tuyệt không có một bóng người.
Ni cô bèn bế đứa bé vào trong báo với am chủ, am chủ thấy bé gái vô cùng đáng yêu, nằm gọn lỏn trong chiếc áo da chồn, tiếng khóc trong trẻo ngân nga như tiếng ve sầu. Sau đó, bà liền đặt tên cho đứa bé là Điêu Thuyền.
Cô bé Điêu Thuyền thông minh lanh lợi, xinh xắn hoạt bát, mới lên ba đã biết múa biết hát. Một ngày, Vương phu nhân đến am bái Phật cầu tự, nhìn thấy bé gái nhỏ nhắn dễ thương, liền đưa cô bé về phủ nuôi nấng. Trong phủ, quan tư đồ Vương Doãn thấy Điêu Thuyền tuổi nhỏ nhưng khí chất bất phàm, ông thương yêu như con đẻ và đã tận tình dạy cô bé học kinh sử và các điển tịch, đồng thời cũng tìm thầy dạy nhạc và vũ đạo về tư gia.
Điêu Thuyền thiên tư thông dĩnh, học đến đâu liền lĩnh hội đến đó. Lớn lên, nàng không chỉ có dung mạo tuyệt trần mà còn có tài năng và kỹ nghệ làm say đắm lòng người. Từ ca hát, nhảy múa, gảy đàn, đến ngâm thơ, ứng đối… nàng đều thuần thục. Khi nàng trông hoa thưởng nguyệt, vẻ quốc sắc thiên hương của nàng khiến ngay cả mặt trăng cũng phải ẩn mình sau những đám mây, không dám so bì sắc đẹp với giai nhân tuyệt thế.
Điêu Thuyền luôn khắc ghi trong lòng ơn cứu mạng của am chủ và ơn dưỡng dục của hai vị lão gia. Cuối cùng, cơ hội báo ân mà nàng từng mong đợi cũng đến.
Gian thần Đổng Trác
Lúc ấy, nước nhà ly loạn, triều đình rối ren. Gian thần Đổng Trác dẫn quân vào Lạc Dương, phế Thiếu Đế, lập Hiến Đế, ép vua phải dời về Trường An rồi tự phong cho mình làm quan thái sư, đứng trên đầu các chư hầu. Đổng Trác một tay thao túng triều chính, làm rối loạn cương thường, tham tàn bạo ngược, thách thức cả 18 lộ chư hầu. Anh hùng khắp thiên hạ căm hận Đổng Trác đến tận xương tủy, dù nhiều lần cùng ra binh thảo phạt nhưng đều không thành, ai nấy đều bó tay bất lực.
Một ngày, Đổng Trác mời bá quan đến uống rượu, đoạn cho gọi mấy trăm hàng binh vừa dụ được ở đất Bắc đến. Trác sai đem những binh sĩ ấy đến trước bàn tiệc rồi ra lệnh hạ thủ: có người thì bị chặt chân chặt tay, có người thì bị khoét mắt xẻo mũi, lại có người bị cắt lưỡi, bị bỏ vạc dầu sôi, tiếng kêu khóc vang lừng trời đất. Các quan đang ăn tiệc, thấy thế ai nấy đều run cầm cập, đánh rơi cả đũa, còn Trác thì vừa uống rượu vừa cười nói như không có chuyện gì xảy ra.
Một lần khác khi Đổng Trác đang cùng văn võ bá quan uống rượu thì Lã Bố bước vào thầm thì vào tai vài câu. Ngay sau đó, Trác liền ra lệnh bắt quan tư không Trương Ôn ngay tại bàn tiệc. Lát sau có người bưng lên chiếc khay đỏ, trên khay là cái đầu vẫn còn bê bết máu của Trương Ôn. Văn võ bá quan mặt biến sắc, khiếp sợ đến mức hồn vía lên mây, nhưng không ai dám lên tiếng một lời nào.
Tư đồ Vương Doãn trở về phủ, lòng trĩu nặng tâm tư. Muốn cứu Hán triều thì cần phải diệt trừ Đổng Trác. Nhưng Trác khống chế cả triều đình, trong tay lại có quân đội hùng mạnh, khắp thiên hạ không ai đủ sức đối đầu. Bên thân Đổng Trác còn có Lã Bố, một võ tướng dũng mãnh, uy chấn khắp thiên hạ. Đương thời, Tào Tháo thích sát Đổng Trác nhưng bất thành, thậm chí còn suýt mất mạng. 18 lộ chư hầu cùng hợp lực tiến binh nhưng cũng không tiêu diệt được Đổng Trác. Ngay cả ba anh em Quan Vũ, Trương Phi, và Lưu Bị cùng chiến đấu với Lã Bố nhưng vẫn không hạ được. Vương Doãn đành bất lực không có cách nào, cả ngày không thiết ăn uống, chỉ biết thở dài ngao ngán…
Mỹ nhân Điêu Thuyền
Một lần, Vương Doãn ra vườn hoa cho khuây khỏa nỗi lòng, bỗng nhìn thấy Điêu Thuyền đang ngước lên trời cầu nguyện: “Trăng ơi, trăng thanh bạch như nước, trong sáng như gương, nào đâu biết lão gia nhà tôi trong tâm đầy phiền não! Trời xanh ơi, ngài cao xa vời vợi, có thấu được nỗi ưu phiền như thiêu đốt tâm can của lão gia nhà tôi không? Tôi dù chỉ là tỳ nữ được lão gia nuôi nấng, nhưng cũng nguyện gánh vác một phần nỗi ưu tư, dẫu có chết cũng không từ”.
Vương Doãn bất giác cảm động bèn nói với nàng: “Con có thể vì ta mà gánh vác sao? Nhưng ta lo lắng điều gì, con có biết không?”.
Điêu Thuyền đáp: “Con biết, thưa đại nhân”.
Vương Doãn thở dài: “Nay thiên hạ nguy nan, quốc tặc Đổng Trác muốn mưu đoạt đế vị, nhưng khắp triều văn võ bá quan đều bó tay bất lực. Nay ta e chỉ có con mới có thể diệt trừ gian tặc, cứu được nhà Hán mà thôi. Con có thể thay ta diệt quốc tặc, trừ Đổng Trác được không?”.
Điêu Thuyền quỳ xuống thưa với Vương Doãn: “Chỉ cần đại nhân tin tưởng, con nguyện dốc hết tâm can, dẫu phải chết cũng xin cam lòng”.
Điêu Thuyền vừa đáp, vừa mường tượng lại cảnh đại quân của Đổng Trác diễu võ dương oai, treo trên xe đầu lâu của tất cả những người từng chống lại Đổng Trác. Họ bị cắt lưỡi, chọc mắt, chặt tay, chặt chân, thậm chí còn bị nhúng trong chiếc vạc dầu sôi… Nghĩ đến đó, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Thân gái dặm trường, một mình dấn thân vào hang cọp, trọng trách này liệu nàng có gánh vác được chăng?
Vương Doãn nói tiếp: “Bên thân Đổng Trác có Lã Bố, vốn là kẻ dũng mãnh, sức lực vô song. Tuy con không biết võ nghệ, nhưng hai cha con hắn đều là những kẻ háo sắc. Ta nghĩ, trước tiên sẽ gả con cho Lã Bố, sau đó lại dâng cho Đổng Trác, con hãy dùng tài sắc của mình mà nghĩ cách ly gián cha con họ, mượn tay Lã Bố diệt trừ Đổng Trác. Nếu con có thể làm được việc này, thì cũng tính là đã cứu được giang sơn đại Hán rồi. Chỉ có điều, làm việc này con sẽ phải chịu ủy khuất, không biết liệu con có thể đáp ứng được không?”.
Chúng ta biết, vào thời cổ đại nữ nhi coi trọng danh tiết còn hơn cả tính mệnh. Vậy nên khi nghe lời phó thác của Vương Doãn, nàng toàn thân run rẩy, thật không ngờ vì để đối phó với Đổng Trác mà nàng phải chấp nhận hy sinh danh tiết, dâng mình cho hai kẻ lang sói.
Huống hồ nếu có điều bất trắc, thì không chỉ tính mệnh của nàng bị đe dọa, mà còn mang họa cho cả gia đình tư đồ Vương Doãn – ân nhân của nàng. Nhưng nghĩ đến trăm họ lầm than, sinh linh đồ thán, lại nghĩ đến tâm nguyện giữ vững giang sơn đại Hán, nàng hiểu rằng phải xả thân mới có thể vì nước tận trung, vì cha nuôi tận hiếu.
Hồi tưởng lại công ơn nuôi dưỡng mười mấy năm trời, Điêu Thuyền run rẩy nói với Vương Doãn: “Nếu con không báo đền đại nghĩa, nguyện sẽ chết dưới muôn vàn ngọn đao”.
Mỹ nhân liên hoàn kế
Vương Doãn liền bắt đầu thực hiện kế hoạch “mỹ nhân liên hoàn kế”. Trước tiên, ông sai người đem tặng cho Lã Bố chiếc mũ vàng đính ngọc minh châu, sau đó mời Lã Bố đến nhà dùng bữa. Trong tiệc, Vương Doãn sai Điêu Thuyền ra rót rượu và múa hát cho Lã tướng quân.
Lã Bố mải mê ngắm Điêu Thuyền không chớp mắt, sắc đẹp của giai nhân khiến trái tim cũng tan chảy, khiến sắt đá cũng phải mềm. Vương Doãn thấy ánh mắt ngây dại của Lã Bố, liền hứa sẽ gả Điêu Thuyền cho chàng. Lã Bố vô cùng sung sướng trở về nhà, đợi chờ ngày lành rước nàng về dinh.
Sau đó, Vương Doãn dặn các nha hoàn trang điểm lộng lẫy cho Điêu Thuyền, nhưng không phải để đưa mỹ nhân đến dinh Lã Bố, mà ngược lại, ông mời Đổng Trác đến nhà dùng bữa. Trong phòng tiệc, đàn sáo đàn trúc tấu vang lừng, giữa các vũ công đang nhảy múa, Điêu Thuyền giống như một nàng tiên xinh đẹp dịu dàng bước ra, vũ điệu duyên dáng và thanh thoát như Tiên nga giáng trần.
Đổng Trác nhìn chòng chọc như ngây như dại, miệng há hốc chỉ nói một câu: “Thật là người giữa chốn Thần Tiên”. Và không đợi được dẫu chỉ một giây phút, ngay đêm ấy Trác liền đưa người đẹp về phủ của mình.
Đổng Trác dắt tay Điêu Thuyền bước lên xe về phủ. Còn Lã Bố trong tâm cũng mong ngóng gặp lại giai nhân, lòng như lửa đốt vội cưỡi ngựa đến trước cửa nhà Vương tư đồ. Khi nhìn thấy xe ngựa phi của Trác, Lã Bố tức giận đến tìm Vương tư đồ hỏi tội.
Vương Doãn vờ cười và nói: “Nghĩa phụ Đổng Trác của tướng quân đã thay tướng quân đến đón Điêu Thuyền về phủ đó”.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Lã Bố đến bái kiến Đổng Trác và dò la tin tức, một thị thiếp nói với chàng rằng Đổng thái sư vẫn đang ngủ với người mới chưa dậy. Lã Bố trong tâm vừa thầm rủa “Lão thất phu đáng chết!”, vừa thầm mong rằng “người mới” ấy không phải là mỹ nhân mà chàng yêu thương. Nghĩ vậy, Lã Bố liền chạy ra sân sau phía phòng ngủ của Đổng Trác và lén nhìn qua cửa sổ, đúng lúc thấy Điêu Thuyền đang chải đầu trang điểm.
Điêu Thuyền liếc mắt thấy Lã Bố liền đưa tay lên lau nước mắt. Lã Bố giận sôi sục, không thể chịu đựng được khi thấy mỹ nhân mặt mày ủ rũ như hoa trong mưa, trong đầu chàng liên tiếp xuất hiện hình ảnh nàng phải chịu oan ức. Cứ như thế lửa giận bốc lên, mỗi giọt nước mắt của Điêu Thuyền giống như một hạt giống gieo vào lòng Lã Bố nỗi hận Đổng Trác.
Kể từ khi có được Điêu Thuyền, Đổng Trác hơn nửa tháng không ra khỏi cửa. Lã Bố trong lòng nhớ nhung khôn xiết, nghĩ đến nàng mà lòng như lửa đốt, chỉ chực chớp lấy cơ hội đến vấn an Đổng Trác. Lần này đúng vào lúc thái sư đang ngủ trưa, Điêu Thuyền thấy Lã Bố đến liền đứng dậy, chỉ tay vào ngực mình, rồi lại chỉ vào Trác, vừa lắc đầu vừa tràn trề nước mắt.
Trái tim Lã Bố như thắt lại, hận không thể đến bên an ủi nàng. Nhưng làm sao được khi kẻ chia uyên rẽ thúy lại chính là cha nuôi của chàng? Đột nhiên Đổng Trác tỉnh dậy, thấy hai người mắt đưa mày liếc, Trác tức giận liền lớn tiếng quát rồi đuổi Lã Bố ra ngoài. Nhưng Lã Bố không hề bỏ cuộc, chàng vẫn tìm mọi cách để được gặp nàng. Cuối cùng, cơ hội ấy cũng đến.
Một ngày, Đổng Trác dẫn Lã Bố vào triều nghị sự. Nhân lúc thái sư và Hiến Đế đang đàm đạo, Lã Bố liền cầm cây Phương Thiên Họa Kích âm thầm chạy về Đổng phủ gặp nàng. Điêu Thuyền vừa thấy Lã Bố liền lã chã nước mắt, nói: “Thiếp tuy không phải là con gái ruột, nhưng tư đồ vẫn coi thiếp như đứa con do chính mình sinh ra.
Từ khi được tướng quân cho phép thiếp ở bên hầu hạ, làm kẻ nâng khăn sửa túi cho chàng, thiếp đã mãn nguyện rồi. Ai ngờ thái sư khởi tâm bất lương, cướp thiếp về phủ, làm ô nhục tấm thân này, thiếp hận không thể chết để giữ gìn sự trong trắng, chỉ hận vẫn chưa thể nói lời từ biệt với chàng. Nay được gặp lại nhau, thiếp không còn gì phải ân hận nữa rồi. Tấm thân đã nhơ nhuốc này không xứng đáng thờ người anh hùng, thiếp xin chết trước mặt chàng để chứng tỏ tấm lòng trinh trắng của mình”.
Điêu Thuyền toan nhảy xuống ao sen, nhưng Lã Bố đã kịp ôm chặt lấy nàng và nói: “Ta đã hiểu tâm ý của nàng, nếu đời này không thể lấy nàng thì ta không đáng mặt anh hùng. Nhưng ta bí mật đến đây gặp nàng, chỉ sợ lão tặc nghi ngờ nên giờ ta phải đi ngay. Nàng hãy yên chí chờ đợi, ta sẽ nghĩ kế sách đối phó”.
Nói rồi, Lã Bố liền cầm cây họa kích chuẩn bị rời đi. Điêu Thuyền níu lấy áo chàng và khẩn nài: “Từ lâu thiếp đã nghe danh hiệu của tướng quân, tiếng tăm lừng lẫy như sấm bên tai. Ngỡ tưởng chàng là bậc anh hùng chỉ có một trên đời, nào ngờ lại chịu để người khác ức chế. Chàng sợ lão tặc như thế này, xem ra thiếp không còn ngày nào trông mong nữa rồi”.
Lã Bố mặt đỏ tía tai, ôm lấy Điêu Thuyền, hai người quyến luyến bên nhau không nỡ rời xa.
Trong triều, Đổng Trác quay mặt lại không thấy Lã Bố đâu, liền sinh nghi, vội lên ngựa về phủ. Đúng lúc ấy thấy Lã Bố ôm thiếp yêu của mình, Đổng Trác liền nổi trận lôi đình, cho rằng con trai nuôi đang chọc ghẹo tiểu thiếp của nghĩa phụ. Lã Bố sợ hãi đến mức suýt chút nữa hồn bay phách tán, vội vàng quay người chạy đi, ngay cả cây họa kích cũng không kịp nhấc lên. Đổng Trác xông đến cầm binh khí phóng vào Lã Bố, nhưng vì Trác to béo phục phịch, thân thể nặng nề nên không thể đuổi kịp một thanh niên trai tráng như Lã Bố.
Cứ như thế, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng sâu sắc. Đổng Trác có ý đề phòng, còn Lã Bố thì nhen nhóm ý nghĩ muốn diệt trừ nghĩa phụ.
Lúc ấy, bộ hạ của Đổng Trác là Lý Nho thấy quan hệ giữa hai cha con càng ngày càng căng thẳng, liền kiến nghị thái sư ban Điêu Thuyền cho Lã Bố, khiến Lã Bố cảm kích mà thề chết phụng sự, như thế mới có thể giữ được đại nghiệp.
Điêu Thuyền nghe nói vậy, bèn bưng mặt khóc lóc: “Hôm ở Phượng Nghi đình Lã Bố có hành vi quấy rối thiếp, thiếp toan nhảy xuống ao sen để giữ lòng trong sạch, không ngờ lại bị Lã Bố ôm chặt lấy. Lý Nho và Lã Bố là bạn bè thân thiết, nay hai người họ bày kế này là bất chấp thể diện của thái sư và tính mệnh của thiếp, chứ có gì là tốt đâu?”.
Nói rồi, nàng liền rút bảo kiếm toan tự vẫn. Đổng Trác vội ngăn nàng lại: “Ta chỉ nói đùa với nàng thôi”. Như thế, những giọt nước mắt mỹ nhân khiến Đổng Trác đổi ý, không nghe Lý Nho mà vẫn một mực giữ Điêu Thuyền bên mình.
Đến đây, kế hoạch ám sát Đổng Trác chỉ cách một bước chân. Tư đồ Vương Doãn thấy được nỗi uất hận trong lòng Lã Bố, liền liên kết với Bố để diệt trừ họ Đổng. Hai người lấy lý do là thiên tử bệnh nặng, muốn nhường ngôi cho thái sư nên mời Đổng thái sư vào kinh. Đổng Trác thẳng đến kinh thành, thấy xa xa Vương Doãn và các quan viên đều cầm kiếm đứng ở cửa điện. Trác biết có điều bất trắc, liền gọi Lã Bố đến hộ vệ. Lúc ấy Lã Bố từ sau xe xông ra kêu lớn: “Phụng chiếu thiên tử, diệt trừ tặc thần Đổng Trác!”. Nói rồi, một tay cầm chiếu thư, một tay cầm họa kích giết chết kẻ gian thần.
Mỹ nhân cười một nụ, hơn trăm vạn hùng binh
Sau khi Đổng Trác bị diệt trừ, bộ hạ của Trác dẫn quân tiến đánh Trường An. Cả gia đình Vương Doãn bị giết hại, Lã Bố dẫn tàn binh chạy trốn, còn Điêu Thuyền thì không rõ trôi dạt về đâu. Có nhiều ý kiến khác nhau về kết cục của nàng, khiến câu chuyện Điêu Thuyền trở thành một bí ẩn thiên cổ. Từ tiểu thuyết, hý kịch và các thuyết lưu truyền trong dân gian, cho đến ý kiến của các sử gia kim cổ, vẫn chưa tìm được câu trả lời cuối cùng. Dưới đây là hai ý kiến được nhiều người biết đến nhất:
Ý kiến thứ nhất cho rằng, Điêu Thuyết nghe tin gia đình Vương tư đồ bị giết hại, nàng rất bi thương định kết liễu đời mình. Nhưng khi bình tĩnh suy xét, nàng nghĩ lại: “Ta được cha nuôi phó thác, xả thân báo quốc, nay nghĩa phụ bị quân phản tặc giết hại, xương cốt không người mai táng, ta cần phải nhẫn nhục để làm tròn hiếu đạo cuối cùng này”.
Sau đó, nàng thu dọn hành trang đến am ni cô thỉnh cầu được ở lại. Đợi khi cuộc nội loạn lắng xuống, nàng đã tìm được thi thể của Vương Doãn. Điêu Thuyền không nén được nỗi bi thương liền khóc lớn lên, sau đó nàng mường tượng lại dáng vẻ của nghĩa phụ lúc sinh tiền rồi khắc một bức tượng gỗ và mua cỗ quan tài để an táng. Sau khi hoàn thành đại nguyện, nàng cắt tóc tu hành và ở am ni cô cho đến cuối đời.
Ý kiến thứ hai cho rằng, sau khi phản quân của Lý Thôi và Quách Di công đả kinh thành, Lã Bố phải dẫn tàn binh bỏ chạy, Điêu Thuyền không còn cách nào khác đành phải theo Lã Bố. Lã Bố nương nhờ thế lực các nơi, chiêu binh mãi mã hình thành một phương chư hầu. Nhưng Lã Bố chỉ có võ công cao cường mà không có tài cầm quân, cuối cùng đã bị liên quân Tào Tháo và Lưu Bị đánh bại trong trận Hạ Bì.
Sau khi Lã Bố chết, Quan Vũ trú thủ trong thành nghe thấy tiếng khóc, liền lần theo tiếng khóc và phát hiện thấy Điêu Thuyền. Quan Vũ cho rằng nàng là hồng nhan họa thủy, định giết nàng để trừ hậu họa. Nhưng sau khi nghe Điêu Thuyền kể lại liên hoàn kế của Vương Doãn, rằng nàng đã phải đánh đổi trinh tiết để cứu nguy cho xã tắc, nay sứ mệnh đã hoàn thành, nàng dẫu chết cũng cam lòng.
Nàng chỉ cầu xin Quan tướng quân cho phép về chôn cất cha nuôi và làm tròn chữ hiếu lần cuối cùng. Quan Vũ nghe xong cảm thấy khâm phục, khen ngợi những việc làm trung nghĩa và hiếu thảo của Điêu Thuyền, bèn cho phép nàng rời đi.
Điêu Thuyền trở về Trường An giữ hiếu ba năm, sau đó đến am ni cô cảm tạ ơn cứu mạng của am chủ rồi cắt tóc tu hành.
Điêu Thuyền là một trong tứ đại mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử, rất nhiều người cho rằng nàng chỉ là mỹ nữ xinh đẹp, có tài sắc, có tâm kế, mà không biết rằng nàng vì cha nuôi mà tận hiếu, vì nước nhà mà tận trung, vì muôn dân mà xả thân, xứng đáng là bậc kỳ nữ trung hiếu đại nghĩa. Sau khi trải qua kiếp nạn hồng trần, nàng vui mừng trở lại cửa Phật, lưu lại cho hậu thế một giai thoại lưu truyền thiên cổ.
Trong “Thánh Thán Ngoại Thư”, Mao Tôn Cương viết:
“Mười tám lộ quân chư hầu không giết nổi Đổng Trác, mà một thiếu nữ đào tơ liễu yếu như Điêu Thuyền lại giết nổi Trác. Ba anh em Lưu, Quan, Trương hùng liệt không thắng nổi Lữ Bố, mà chỉ một nàng Điêu Thuyền thắng nổi. Ôi, lấy chăn chiếu làm chiến trường, lấy son phấn làm khôi giáp, lấy mày ngài làm cung nỏ, lấy nước mắt nũng nịu làm tên đạn, lấy lời tình tứ ngọt ngào làm chiến lược mưu cơ. Xem thế thì cái bản lãnh của “nữ tướng quân” quả là tuyệt cao cường, đáng sợ thay!”.
Nguồn: Nhansinh/NTDVN