Hoàng đế duy nhất xuất thân là hòa thượng trong lịch sử Trung Hoa, dùng 50 võ sư để trấn thủ bờ cõi và đặt tên quốc gia của mình là Phật
Trung Quốc vào thời cổ đại, bậc đế vương không chỉ xuất thân trong hoàng tộc, nghiễm nhiên thừa kế ngai vàng, ngoài đó ra còn có rất nhiều người thành tựu đại nghiệp dù xuất phát điểm thấp kém. Tuy nhiên, chỉ có một vị hoàng đế duy nhất xuất thân là người tu hành. Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu về ông và bối cảnh lịch sử lúc bấy giờ.
Trần Thắng – người lãnh đạo cuộc nổi dậy cuối thời nhà Tần đã từng nói: “Vương hầu tướng, ta có trong mình các chủng tử này”; câunói này như cất vang nguyện vọng của rất nhiều bá tánh trong thiên hạ rằng, mọi người đều bình đẳng, bất kể tầng lớp hay giai cấp, chỉ cần có chí hướng và sự nỗ lực, ai cũng có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Được truyền cảm hứng từ câu nói trên, người nông dân nghèo Lưu Bang đã trở thành hoàng đế sáng lập nhà Hán, Chu Nguyên Chương làm hoàng đế sáng lập ra nhà Minh, người canh điền tên là Lưu Tú Quang trở thành hoàng đế khôi phục Hán thất, Lưu Bị – một hoàng thân quốc thích sa cơ phải kiếm sống bằng nghề bán dép rơm lập nên nhà Thục Hán. Ngoài ra còn có Lý Tự Thành, Hồng Tú Toàn, Trần Hữu Lượng và những nhân vật vô danh tiểu tốt khác, những người mà về sau trở thành anh hùng rung trời chuyển đất trong lịch sử Trung Hoa.
Khi nhắc đến hoàng đế xuất thân là hòa thượng, có thể mọi người sẽ nghĩ đến Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương. Nhưng Chu Nguyên Chương không phải là một vị hoàng đế tu sĩ thực sự. Thuở nhỏ vì gia đình túng thiếu nên ông buộc phải nương nhờ cửa Phật. Ngay sau khi tham gia cuộc nổi dậy, ông đã hoàn tục và lấy vợ. Người vừa làm hoàng đế vừa là một tu sĩ duy nhất trong lịch sử Trung Hoa là Cao Đàm Thịnh, ông sống vào cuối thời nhà Tùy và đầu thời nhà Đường.
Cao Đàm Thịnh
Vào năm Võ Đức đầu tiên triều đại nhà Đường, Cao Đàm Thịnh là một nhà sư an cư ở huyện Hoài Dung. Nhân dịp huyện lệnh Hoài Dung tổ chức một buổi lễ khánh thành, Cao Đàm Thịnh lấy việc quảng bá Phật giáo làm lý do tham gia. Ông đi cùng năm mươi tu sĩ khác và điều bất ngờ là vào giữa buổi lễ, Cao Đàm Thịnh và năm mươi người này đã giết chết huyện lệnh và các tướng quân trấn thủ.
Sau đó, Cao Đàm Thịnh ngoài việc đích thân phân bổ lại chức quan cai quản huyện Hoài Dung và trấn giữ nơi này, ông còn khuyến khích người dân trong thành cùng nhau nổi dậy.
Vì Tùy Đường là thời kỳ lịch sử mà Phật giáo tại Trung Quốc phổ biến rộng rãi và được người dân hết sức ủng hộ nên Cao Đàm Thịnh – người vốn xuất thân là một nhà tu hành đã trở thành một người được bá tánh huyện Hoài Dung kính trọng. Ông đã tận dụng thời cơ và mong muốn của người dân để xưng đế. Ngay sau khi đăng cơ, ông chính thức đặt định huyện Hoài Dung là một vương quốc độc lập và đặt tên nước của mình là “Phật”, lấy tôn hiệu là Đại Thừa Hoàng đế. Đồng thời, lập nữ tu sĩ Tĩnh Tuyên làm Da Thâu Hoàng hậu, chiêu cáo thiên hạ.
Cao Đàm Thịnh đã cử sứ giả chiêu giáng Bắc Bình quận vương Cao Khai Đạo và được phong làm Vi Tề vương. Cao Khai Đạo mạnh hơn Cao Đàm Thịnh, nhưng vẫn lựa chọn kết giao với Cao Đàm Thịnh ắt là có dã tâm đằng sau. Quả nhiên, chỉ ba tháng sau, Cao Khai Đạo lợi dụng Cao Đàm Thịnh không phòng bị đã dẫn quân tấn công bất ngờ ám sát Cao Đàm Thịnh, sáp nhập đội quân nổi dậy của ông ta thành quân lính của mình.
Cao Đàm Thịnh chỉ làm vua một thời gian ngắn trong vùng lãnh thổ nhỏ nên không gây được tiếng vang. Người ngày nay nếu không phải là các chuyên gia nghiên cứu lịch sử có thể sẽ không biết về ông.
Một số cuộc nổi dậy có liên quan cuối triều đại nhà Tùy
Kể từ khi Cao Đàm Thịnh chết, lực lượng của Cao Khai Đạo ngày càng lớn mạnh. Ông “xưng là Yên vương, tự bổ nhiệm bá quan”. Khi đó, quân đội của tướng quân nhà Tùy là La Nghệ bị quân nổi dậy do Đậu Kiến Đức cầm đầu bao vây nên đã xin cầu viện từ Cao Khai Đạo. Cao Khai Đạo dẫn hai nghìn kỵ binh vội vã tiếp viện. Đậu Kiến Đức sợ thế lực của Cao Khai Đạo nên đã rút đi.
Tiếp đó Cao Khai Đạo cùng La Nghệ đầu quân nhà Đường. Đường Cao Tổ Lý Uyên vui mừng khôn xiết, lập tức “phong làm Bắc Bình quận vương, ban cho họ Lý và chức Tổng quản Úy Châu”. Tuy nhiên, Cao Khai Đạo không thật tâm quy thuận nhà Lý Đường. Ông ta “liên đới với người Đột Quyết ở phía bắc, tuyệt giao với La Nghệ và tự phục chức Yên Vương”.
Đến năm 624, tướng Trương Kim Thụ của Cao Khai Đạo phản loạn khiến Cao Khai Đạo buộc phải tự sát. Dù là Cao Đàm Thịnh hay Cao Khai Đạo, giấc mộng đế vương của họ chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn. Thời thế dành vinh diệu cho nhà Lý Đường – một trong những triều đại lớn mạnh nhất lịch sử Trung Hoa.
Nguồn: Soundofhope (Lú Tĩnh Nhu).