Blog
Con dâu hiếu thuận nhưng bị mẹ chồng vô cớ đuổi đi, 20 năm sau gặp lại mới biết mẹ chồng đã cứu mình!
Vợ chồng Khâu Nguyện Bích thuê một quán ăn nhỏ trong thành phố và trang trí đơn giản, với giá cả phải chăng và hương vị thơm ngon, việc kinh doanh sau khi mở vẫn ổn, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng họ sống một cuộc sống hạnh phúc.
Một ngày nọ, cả hai dậy sớm và đi xe máy đến quán ăn. Vừa đến trước cửa quán, đã thấy có một người nằm ở trước cửa ra vào. Người này không ai khác chính là mẹ chồng năm xưa đã đuổi Khâu Nguyệt Bích ra khỏi nhà.
Nhắc tới mẹ chồng, chuyện đã xảy ra từ rất lâu, đến bây giờ Khâu Nguyệt Bích vẫn rất khó hiểu, sau khi kết hôn, cô đối đãi với mẹ chồng rất tốt, nhưng bà lần nào cũng bất hòa với cô, nói trở mặt liền trở mặt và thậm chí còn đuổi cô ấy ra khỏi gia môn.
Mới gặp lại mẹ chồng, bà rất chật vật và không biết những năm qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nói đi nói lại, thì bà đã từng là mẹ chồng của cô. Vợ chồng Khâu Nguyệt Bích vội vàng dìu bà vào quán ăn, hơn nữa còn đắp chăn bông dày cho bà.
Để có cuộc sống bình an và hút nhiều tài lộc, hãy tham khảo các vật phẩm phong thủy thủ công của Hòn Ngọc nhé!
Lẵng Tài Lộc Buôn May Bán Đắt
Tháp Tỏi Ngũ Hạt Hút Tài Lộc
Vòng Tỏi May Mắn Chiêu Tài Hút Lộc
Không lâu sau, mẹ chồng tỉnh lại, bà nhìn thấy Khâu Nguyệt Bích, rưng rưng nước mắt nói: “Mẹ đã có lỗi với con, con gái ạ. Mẹ mẹ chưa bao giờ giải thích cho con biết chuyện xảy ra vào năm đó. Không biết con có còn oán hay hận ta không”.
Chuyện là thế này, hơn hai mươi năm về trước, mẹ chồng cô đột nhiên lâm bệnh, khó có thể cứu vãn được. Con dâu hiếu thảo của bà, Khâu Nguyệt Bích, một mực ở bên cạnh hầu hạ, từ sáng đến tối không nghỉ ngơi, cho đến khi tình trạng bệnh tình của mẹ chồng dần dần chuyển biến tốt đẹp và cuối cùng bà cũng đã bình phục hoàn toàn.
Mẹ chồng vẫn ghi nhớ điều đó trong lòng, cảm thấy con dâu rất hiếu thảo, tốt hơn con trai ruột của mình là Lý Vĩnh Thắng rất nhiều, trong thời gian bà bị bệnh, con trai bà chưa từng hỏi han quan tâm đến bà dù chỉ một lần.
Một ngày nọ, nhà mẹ đẻ của Khâu Nguyệt Bích gọi điện và yêu cầu cô trở về nhà một chuyến.
Tuy nhiên, Khâu Nguyệt Bích lo lắng cho mẹ chồng vẫn đang hồi phục và có chút do dự. Khi mẹ chồng nhìn thấy cô, bà đã trấn an Khâu Nguyệt Bích, nói rằng bà vẫn khỏe và không có chuyện gì xảy ra. Khâu Nguyệt Bích sau đó mới yên tâm rời đi.
Đêm đó, mẹ chồng nhìn thấy con trai lén đưa một người phụ nữ khác vào phòng ngủ. Bà không khỏi có chút tức giận, bỏ lại một cô con dâu tốt như vậy để đi theo người phụ nữ khác.
Bà mẹ chồng đang nghĩ cách quở trách con trai, thì lại nghe thấy bọn họ đang toan hãm hại cô con dâu tốt bụng của mình. Trong lòng bà tràn đầy lo âu và đau lòng, bà cảm thấy khó chịu.
Người phụ nữ đó ở cùng quê với con trai bà, tên là Trương Thúy Phương. Cô ta không thích học và trình độ học vấn cũng không cao, cô học hết cấp hai thì đi làm việc bán hàng.
Sau đó, cô kết hôn với một người bán trái cây, nhưng cả hai người đều có tính khí thất thường, Trương Thúy Phương là kiểu người ham ăn nhác làm, hết ăn lại nằm, luôn luôn kiểu cơm dâng tận miệng, nước rót tận tay, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, và mối quan hệ cũng tan vỡ. Sau một thời gian, không rõ nguyên nhân, người chồng bán trái cây đột ngột qua đời.
Vẻ mặt Trương Thúy Phương tuyệt không thương tâm, mà ngược lại cảm thấy là loại giải thoát. Hơn nữa, sau khi chồng qua đời, tài sản của gia đình đương nhiên sẽ thuộc về cô, sau này cô có thể sống một cuộc sống tốt đẹp. Cô ta vẫn còn trẻ và ưa nhìn nên việc tìm một người khác cũng không thành vấn đề.
Trương Thúy Phương sau đó trở về nhà bố mẹ đẻ và lại gặp được Lý Vĩnh Thắng, người đã từng theo đuổi cô ta nhiều lần. Đúng lúc con trai bà, Lý Vĩnh Thắng, làm ăn thua lỗ và vẫn nợ rất nhiều tiền.
Trương Thúy Phương nhân cơ hội này ra tay giúp đỡ với điều kiện Lý Vĩnh Thắng và Khâu Nguyệt Bích phải ly hôn.
Lý Vĩnh Thắng một mặt cũng chán ghét Khâu Nguyệt Bích, mặt khác lại thiếu tiền, nên rất dứt khoát đồng ý. Nhưng Khâu Nguyệt Bích không muốn mất mặt, nên không chịu đồng ý ly hôn, hơn nữa mẹ chồng cũng không đồng ý.
Trương Thúy Phương nóng lòng muốn kết hôn với Lý Vĩnh Thắng nên cô ta đã nảy ra ý tưởng đó. Lợi dụng sự vắng mặt của Khâu Nguyệt Bích, cả hai bắt đầu lên kế hoạch. Nhưng bọn họ quên mất rằng còn có một người già đang ở nhà, và người mẹ già đã nghe thấy từng lời nói của họ không sót một chữ.
Bà lão đau đầu như ngồi trên đống lửa, sợ con trai hành động bốc đồng, con dâu ngoan sẽ bị nguy hiểm. Trong lúc tuyệt vọng, bà không còn cách nào khác ngoài nói những lời cay nghiệt, đuổi con dâu ra khỏi nhà và ép buộc ly hôn.
Con dâu Khâu Nguyệt Bích bị đuổi ra ngoài vô cớ cảm thấy đau khổ và buồn bã, cô không muốn ở lại đây nữa nên đành lên thành phố làm việc. Không ngờ cô lại gặp được một người đàn ông tốt bụng khác, là chủ một quán ăn, sau khi biết chuyện của cô, anh ta đã thông cảm và đối xử rất tốt với cô. Dù bận rộn đến đâu đi nữa, anh ta cũng vẫn sẽ dành thời gian quan tâm cô. Dần dần thì hai người cũng đi đến kết hôn.
Sau khi đuổi cô con dâu tốt bụng đi, cuộc sống của bà lão trở nên khó khăn. Cô Trương Thúy Phương tính đại tiểu thư đã quen, không hề tôn trọng bà, coi bà như bảo mẫu sai khiến đến sai khiến đi. Con trai của bà là Lý Vĩnh Thắng nhìn thấy không thể chịu đựng được nữa, nên khuyên vài câu, thì cũng bị chửi cay độc.
Bà lão thật sự nhẫn nhịn không được, dứt khoát bỏ nhà ra đi. Một lý do khác khiến bà chọn bỏ nhà ra đi, là vì con dâu Khâu Nguyệt Bích, người mà bị bà đuổi ra ngoài, bà muốn giải thích chuyện năm đó.
Khi đến nhà mẹ đẻ của Khâu Nguyệt Bích, người nhà cô vừa nhìn thấy bà lão, liền đuổi bà ra ngoài mà không nói một lời. Bà lão không còn cách nào khác đành phải hỏi hàng xóm chung quanh thì được biết con dâu đã lên thành phố cưới một người chồng là chủ một quán ăn.
Bà lão cảm thấy thoải mái hơn một chút khi biết con dâu mình vẫn ổn. Bà lão lại vừa ăn xin, vừa hỏi thăm tung tích của con dâu. Rốt cuộc thì Trời cũng không phụ người có lòng, bà đã tìm được chỗ quán ăn kia nơi con dâu bà đang ở, vừa mệt vừa đói đến mức bà bị hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy Khâu Nguyệt Bích trắng trẻo mập mạp và khỏe mạnh, bà lão cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nghe bà mẹ già giải thích xong, Khâu Nguyệt Bích không khỏi ươn ướt trong hốc mắt, cô tiến đến ôm lấy bà già và nói: “Mẹ, con không trách mẹ, mẹ đã cứu con”.
Người chồng không khỏi đỏ hoe mắt nhìn hai người ôm nhau, nếu không có bà lão trước mặt, anh sẽ không bao giờ gặp được một người vợ tuyệt vời như vậy.
Người chồng tiến tới, nắm tay họ và nói với bà lão: “Bác gái, từ nay bác hãy sống cùng với chúng con. Chúng con sẽ coi bác như mẹ ruột của mình và chu cấp cho bác khi về già”. Khâu Nguyệt Bích gật đầu liên tục và nói: “Vâng ạ, mẹ ơi, hãy ở lại để con được chăm sóc mẹ thật tốt!”. Bà lão cảm động đến mức run giọng nói: “Được, được.”
Bằng cách này, với mẹ chồng, Khâu Nguyệt Bích đã phục vụ bà một cách hiếu thảo và không hề coi bà như người ngoài, sau khi nhiều người biết đến Khâu Nguyệt Bích, họ đều khen ngợi cô và thích đến quán ăn của họ để dùng bữa hơn. Thời gian dần qua, công việc kinh doanh của họ cũng ngày càng tốt hơn và họ đã mua được một căn nhà trong thành phố trong vòng vài năm.
Về phần con trai của bà lão và Trương Thúy Phương, vì lười biếng, mấy năm liền tiêu xài hết tiền, sống một cuộc đời khổ cực cơm không đủ no!
Cuộc đời là như vậy, thiện nhân thiện quả, người tốt cuối cùng sẽ được hạnh phúc, gieo nhân nào, gặt quả ấy; ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, ác giả ác báo.
Bạn thích bài viết này chứ? Hãy chia sẻ ngay để nhiều người biết nhé!
Kỳ Mai biên dịch
Trữ Thành Nguyệt – aboluowang