Blog
Bê con dũng cảm cứu mẹ thoát chết: Người đồ tể cảm động và quyết bỏ nghề sát sinh, tu làm Đạo sĩ
Vào triều đại nhà Thanh có một nhân vật tên là Từ Khiêm, ông đã thu thập những câu chuyện mà mình đã mắt thấy tai nghe, sau đó ông đã viết nên cuốn sách: “Động vật còn làm được như thế, con người còn có thể làm được nhiều hơn”.
Cuốn sách được chia thành 14 phần, bao gồm: “Hiếu thảo, tình bạn, trung thành, công bằng, yêu thương, trung thực, thành tín,…” Về tình mẫu tử thiêng liêng, ông đã ghi chép lại những câu chuyện hết sức chân thực và cảm động, đặc biệt là viết về giới động vật. Dưới đây là 5 câu chuyện nhỏ trong số đó:
Chú voi con hiếu thảo
“Tôi từng tận mắt chứng kiến một chú voi mẹ sắp chếp, voi con lấy cỏ cho mẹ ăn, nhưng voi mẹ lúc này không thể ăn được nữa”.
Chú voi con thấy vậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, sau đó nó gạt cỏ sang một bên, và liên tục dùng mũi để vuốt ve xác của mẹ.
Khi phát hiện mẹ voi đã chết, voi con trở nên vô cùng hoảng loạn, nó không ngừng khóc, sau đó, nó nằm vật vã xuống đất, thể hiện sự đau buồn và tiếc nuối khôn nguôi.
Vượn con rút mũi tên, cầm máu cho mẹ
Đặng Chi, một vị đại tướng quân của nước Thục trong thời đại Tam quốc đã ghi lại một câu chuyện như sau: Trong một lần đi săn, Đặng Chi đã vô tình bắn chết một con vượn mẹ, sau đó, ông nhìn thấy vượn con chạy đến và rút mũi tên ra khỏi người của mẹ, nó dùng miệng hút máu ra ngoài, sau đó dùng lá cây che lại vết thương cho mẹ, rồi than khóc trong đau khổ.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Đặng Chi cảm thấy vô cùng đau khổ, ông giũ bỏ cung tên và cảm thán khôn nguôi: “Giữa động vật với nhau còn có tình thương sâu đậm như vậy, vượn con thương tiếc mẹ của mình đến thế! Lẽ nào con người không được bằng như con vượn hay sao? Từ nay trở đi, ta quyết sẽ không bao giờ đi săn bắn nữa”.
Vượn con đau đớn, ôm da mẹ mà chết
Con người trong lúc đau đớn tột cùng từng viết nên câu chuyện ‘Khoan tim thấu tận xương mà chết”, động vật cũng không ngoại lệ.
Có một câu chuyện được ghi chép lại như sau:
Ở vùng Cát Châu có một người chuyên đi bắt vượn, một lần ông bắt được cả vượn mẹ và vượn con. Ông không chỉ giết vượn mẹ mà còn lột da của nó, sau đó ông đem da của vượn mẹ cùng với vượn con đem đi bán cho một gia đình họ Tiêu ở vùng Long Tuyền.
Đến nhà họ Tiêu, người thợ săn vượn này đã tàn nhẫn lấy da của vượn mẹ đến trước mặt những con vượn con. Sau khi vượn con nhìn thấy da của vượn mẹ, chúng chạy đến túm chặt lấy da mẹ không chịu buông ra, nhảy nhót kêu gào thảm thiết rồi ngã xuống đất mà chết. Con trai của nhà họ Tiêu đã vô cùng xúc động, sau đó đã viết nên câu chuyện “Hiếu viên truyền”.
Bê con dũng cảm cứu mẹ, người đồ tể buông dao, bỏ nghề sát sinh
Một câu chuyện cảm động giữa hai mẹ con bò và người đồ tể đã làm ‘chấn động’ lòng người.
Ở An Ninh, tỉnh Vân Nam, có một người đồ tể họ Triệu, một hôm ông định mổ bò để bán. Mặc cho tiếng kêu thảm thiết của những chú bê con, sau khi dùng dây chói chặt bò mẹ, ông vào nhà lấy xô ra hứng máu.
Điều kỳ lạ là, sau khi ông vào lấy xô đi ra lại không tìm thấy con dao đâu, ông thắc mắc thì người hàng xóm ở đó cho biết rằng, có một con bê con đang trốn trong vách tường cùng với con dao trong miệng của nó.
Người đồ tể nghe xong cảm thấy rất nực cười, động vật làm sao biết cách cứu mẹ được, ông cho rằng nhất định là lỗi của ông hàng xóm, sau đó ông mang dao để lại chỗ cũ. Sau đó, ông đứng vào một bên lặng lẽ quan sát sự tình, khi nhìn thấy bê con chạy lại giấu dao một lần nữa, lương tâm của người đồ tể vô cùng chấn động, cảm thấy vô cùng hối hận về nghiệp sát sinh của đời mình.
Sau đó, người đồ tể đã thực hiện 2 động thái lớn khiến những người hàng xóm xung quanh đó cảm thấy chấn động: Ông đến Hoa Sơn làm Đạo sĩ, mỗi ngày đều cúng bài Thần Phật để xám hối, đồng thời, ông đã nhận nuôi hai mẹ con bò trong 20 năm, mãi cho đến khi chúng chết và đem đi chôn.
Lan Hòa biên dịch
Nguồn: Sound Of Hope (Mục San)