Bi kịch người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tất cả đều có quan hệ nhân duyên
Người ta thường nói, một trong những bi kịch lớn nhất đời người chính là người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, biết bao nhiêu người đã khóc cạn nước mắt khi rơi vào tình cảnh như vậy. Nhưng Phật gia giảng rằng, tất cả mọi điều xảy ra trong cõi người thường đều có quan hệ nhân duyên: vợ chồng, con cái hết thảy đều là duyên và nợ.
Thấu hiểu được đạo lý này chính là một sự an ủi to lớn cho những bậc cha mẹ còn quá lo lắng cho tương lai của con mình. Văn nhân Đổng Hàm của triều đại nhà Thanh đã từng lưu lại một câu chuyện về mối quan hệ duyên cớ của con người trong tác phẩm “Tam cương thất lược”, chương “Tác trái”.
Tại cù lao Đại Sơn của tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, có một ngôi chùa tên là Siêu Quả – ý nghĩa của tên gọi này là “con người siêu thoát phàm trần, đắc được chính quả”.
Theo “Đại Sơn trấn chí nghệ văn Siêu Quả tự kí” thời Trung Hoa Dân Quốc ghi chép: Vào thời nhà Tống, Siêu Quả tự đã được xây trên cù lao Đại Sơn. Đây là ngôi chùa linh thiêng nhất nơi này, với phần mái ngói rộng lớn, mở ra không gian được bao phủ bởi rừng thông tre và ao sen vô cùng tráng lệ. Những ai muốn tìm nơi thanh tịnh đều đến đây và hết lời ca tụng cho không khí trang nghiêm, không vướng bụi trần của Siêu Quả tự.
Ở ngay phía bên trái của ngôi chùa linh thiêng này là nhà của một ông lão họ Diêu, gia cảnh rất nghèo khó. Đau lòng thay, cậu con trai lớn của lão vừa mới qua đời vì căn bệnh đậu mùa, lão Diêu đã chuẩn bị quan tài cho con và dự tính sẽ tạm thời gởi linh cữu trong Siêu Quả tự.
Lão Diêu đến tìm các tăng nhân trong chùa để xin phép về việc này, nhưng họ đã từ chối. Lão Diêu phải kể hoàn cảnh rằng: “Nhà tôi chỉ có một gian phòng, nhưng hài nhi qua đời vì mắc đậu mùa, tôi chỉ sợ rằng nếu để di hài của cháu trong nhà thì những người còn lại trong gia đình sẽ bị lây bệnh. Nếu các vị sư tăng rộng lòng giúp đỡ, thì chưa đến một tháng tôi sẽ đến đem cháu đi hoả táng và gởi đủ ngân lượng cho các vị”.
Khoảng 3 ngày sau, gia đình ở phía bên phải Siêu Quả tự cũng bất ngờ đến xin các tăng nhân cho gởi quan tài trong chùa. Không còn cách nào khác, các nhà sư đành chấp thuận lời thỉnh cầu của cả hai gia đình. Hai linh cữu được đặt cạnh nhau trong đại điện của Siêu Quả tự.
Một hôm, trời còn chưa sáng, một nhà sư dậy sớm để gõ mõ tụng kinh. Ông bỗng nghe có tiếng trẻ con nói chuyện, lắng tai nghe thì thấy tiếng nói phát ra từ trong hai chiếc quan tài. Nguyên thần của một đứa bé nói: “Lão Diêu kiếp trước nợ ta những gì thì kiếp này căn bản đã trả xong, chỉ còn thiếu 58 quan tiền thôi. Sáng mai, lão Diêu sẽ cầm chậu đồng đi đổi tiền, xong mọi món nợ ở thế gian với lão thì ta sẽ ra đi. Ta không thể đi cùng ngày với ngươi được, phải làm sao đây?”. Nhà sư nghe cuộc nói chuyện thì vô cùng ngạc nhiên.
Một lúc sau, có người đến gõ cửa, thì ra là lão Diêu đến. Sau đó, lão Diêu đưa cho nhà sư một túi ngân lượng nhỏ để tỏ lòng cảm tạ đã trông nom thi hài của con lão suốt thời gian qua, lão cũng xin phép sẽ chuyển quan tài đi hoả táng ngay trong hôm ấy.
Sư Tăng nghe vậy liền hỏi: “Có phải lão đã đem một cái chậu đồng để đổi ra số ngân lượng này không?”.
Lão Diêu đáp: “Vâng thưa ngài, đúng là như vậy”.
Sư Tăng lại hỏi: “Lão đổi được tổng cộng 58 quan tiền đúng không?”.
Trong lòng lão Diêu lấy làm ngạc nhiên vì sao vị tăng nhân này lại biết được điều đó, bèn hỏi: “Làm sao tăng nhân lại biết ạ?”.
Vị sư tăng liền kể lại chi tiết cuộc đối thoại giữa hai ấu hài cho lão Diêu và nói: “Bần tăng không dám nhận số tiền này, lão mau đi mua giấy tiền vàng mã về đốt xuống cho hài tử của mình đi. Trả xong thì mối nhân duyên này cũng sẽ chấm dứt”.
Lão Diêu nghe xong thì thở dài nặng trĩu: “Đến hôm nay lão mới biết, sinh ly tử biệt cũng chỉ là để con người trả nợ cho nhau, hài nhi của lão yểu mệnh khi chưa thành niên ắt cũng là cái nợ mà lão phải trả. Nếu vậy thì lão cũng không nên quá đau lòng”.
Đây là câu chuyện cho thấy rõ được quan hệ nhân duyên trong đời người, bất kì mối quan hệ của chúng ta đều có nguyên do từ duyên tiền kiếp. Mắc nợ thì phải trả nợ, kiếp này không trả thì kiếp sau phải trả, đó chính là đạo lý.
Viên Minh biên dịch
Nguồn: soundofhope