Trong cuộc sống có rất nhiều điều không như ý mình, mỗi khi có việc không thuận ta, ta rất dễ oán trách, hận bản thân sao không may mắn. Gánh nặng trong lòng, có bao nhiêu việc không nên nghĩ lại, có bao nhiêu ký ức không nên lưu giữ?
Cuộc đời không giống một ly rượu, người say không phải hảo hán, người không say không phải anh hùng. Vì thế, bạn và tôi chỉ có thể nửa say nửa tỉnh, khi nào mới có thể đạt tới ngưỡng siêu phàm của Thần tiên đây?
Lòng nặng gánh âu lo, tìm kiếm mọi nơi, khi nào mới khiến mình trở về với bản ngã chân chính của mình? Khi nào mới giải phóng được cho tinh thần này? Khi nào mới tìm được dấu mốc cho cuộc đời? Khi nào mới giãn được những nếp nhăn tâm hồn?
Không lẽ, tình cảm luôn là thứ ràng buộc cuộc đời ta? Không lẽ, những thứ gọi là khí phách con người lại phải trả giá? Không lẽ, linh hồn của con người nhìn ở một tầng lớp nào đó lại là không còn thuốc chữa? Không lẽ, ta cứ bỏ mặc tất cả, không nghĩ gì để giảm bớt gánh nặng cuộc đời.
Thời gian cứ thế lặng lẽ chảy về phía trước như dòng nước cuốn trôi mọi thứ trên đường đi của nó. Thử hỏi có ai có thể thoát được kiếp hồng trần. Con người sống trên đời là xác định phải không ngừng bươn trải, vất vả. Cái duy nhất chúng ta có thể làm được là đừng để cho lòng nặng trĩu.
Con người sau khi thực sự trưởng thành mới có thể cảm nhận được gánh nặng tâm hồn, áp lực tinh thần. Khi đó, thứ xa xỉ nhất chính là quay lại được tuổi thơ, để được mong ước bản thân đừng bao giờ lớn lên. Cuộc đời đi Đông về Tây, rất nhiều thứ nhìn bề ngoài rất vui vẻ, nhưng thực sự trong lòng thì không thế, mà mọi đáp án đều chỉ là phủ định.
Hoặc có thể có những câu chuyện đã khắc sâu trong lòng, cùng ta lớn lên và giúp ta ngộ được ra nhiều điều. Cái duy nhất chúng ta có thể làm là đừng để lòng nặng trĩu âu lo.
Mỗi người đều có quá khứ, quá khứ này được xếp chồng lên nhau trong tim. Ngày ngày, những kỉ niệm này sẽ ngày một nhiều lên, lòng sẽ nặng hơn. Vậy thì sao ta không bỏ hết những chuyện không vui ra ngoài, để hưởng thụ những ngày tháng hữu hạn trên cuộc đời này. Có rất nhiều giây phút, rất nhiều khoảnh khắc, cũng có rất nhiều chọn lựa, rất nhiều thứ tuyệt vời, nhưng với vô vàn sóng gió cuộc đời, chúng ta chỉ có thể trầm tĩnh lại.
Cuộc đời nhẹ trôi cũng là cuộc đời với những khoảnh khắc thoáng qua, hãy để con tim tự đi tìm cảm ngộ. Cuộc đời là không ngừng trôi đi, những nơi bạn và tôi từng đi qua, mỗi người chúng ta gặp, có lẽ đều là trạm dừng chân tạm thời, là một người khách qua đường.
Đừng để tâm quá mệt, đừng đuổi theo những người, những việc không thuộc về mình. Đối với những người khách qua đường, chỉ có thể cảm ơn, không nên cố giữ. Bước chân trong đời chỉ có thể không ngừng bước về phía trước, như thế mới có thể tìm được nơi trú ngụ của tâm hồn khi về cuối cuộc đời này.
Video: Học chấp nhận chính là chìa khóa của hạnh phúc
videoinfo__||c86476263 __