Cuộc phiêu lưu dưới âm phủ: Chứng kiến ​​Diêm Vương thăng đường xét xử

untitled-1-61-1

Khi một người qua đời, họ sẽ đến địa ngục để chịu án định tội, điều này quyết định xem người đó sẽ đi về đâu. Mà cơ sở là những gì người này đã làm trong cuộc đời lúc còn sống. Tất cả những điều này đều được lưu lại trong “gương soi nghiệp”.

Tương truyền nó được gọi là “gương soi nghiệp”, chuyên dùng để soi chiếu nội tâm của con người, xưa nay vô cùng chuẩn xác. Ai cố tình làm việc xấu đều bị soi thấy, còn nếu chỉ là vô ý thì chiếc gương này sẽ không soi ra.

Vào thời Càn Long của nhà Thanh, có một người đàn ông bị hôn mê do cảm nắng và cảm thấy mình bất ngờ đến một nơi hoang dã. Ông vừa cảm nhận được làn gió mát, bỗng nhiên lại cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, toàn thân cảm giác dễ chịu khó tả. Tuy nhiên, khi ông đưa mắt nhìn xung quanh thì lại không thấy đường đâu, và ông rất bối rối không biết phải đi đâu. Lúc này, từ xa ông đã nhìn thấy phía trước có mấy chục người đang đi, ông liền đi theo họ.

Một lúc sau, ông đến một nha môn, thấy mọi người đi vào nên ông cũng đi theo họ vào. Sau khi bước vào, ông phát hiện cung điện rộng rãi, có hành lang dài bên trái và bên phải. Lúc này ông nhìn thấy những vị quan nhỏ và người hầu chạy tới chạy lui, dường như có một đại quan sắp lên công đường xử án. Chính lúc này, có một tiểu quan đột nhiên nắm lấy tay ông và nói: “Làm sao ông đến được đây?”. Ông nhìn kỹ hơn thì thấy đó chính là người bạn đã khuất của mình. Lúc này ông mới nhận ra mình đã đến địa ngục.

Vì vậy, ông ấy đã nói với người bạn đã khuất của mình rằng ông bị lạc đường nên đến đây. Người bạn quá cố nói: “Thường xuyên có linh hồn người sống lạc vào đây, Diêm Vương nhìn thấy họ sẽ không trách móc, tuy nhiên sẽ khó tránh khỏi sẽ bị thẩm vấn mấy câu. Chi bằng ông ngồi ở hành lang của tôi, sau khi xét xử xong tôi sẽ tiễn ông. Tôi cũng muốn hỏi mấy chuyện ở nhà”.

Ông ta ngồi ở đó chưa được bao lâu, từ cửa sổ đã nhìn thấy Diêm Vương đã thăng đường. Hàng chục người đi cùng ông đang bị xét xử theo thứ tự, nhưng ông không thể nghe rõ họ đang nói gì. Chỉ có một người ngẩng cao đầu cãi lại, như không chịu nhận tội.

Ông nhìn thấy Diêm Vương vẫy tay, một chiếc gương tròn lớn đột nhiên xuất hiện ở bên trái đại điện. Một người phụ nữ xuất hiện trong gương, bị trói sau lưng và bị đánh đòn. Một lúc sau, như một tia chớp, lại xuất hiện trong gương một cảnh tượng người phụ nữ không cầm được nước mắt và lem luốc. Đến lúc này, người đàn ông mới cúi đầu nói: “Nhận tội.” Sau đó anh ta bị kéo đi. Phải mất một lúc lâu anh mới rời khỏi công đường.

images 1
Chiếc gương soi nghiệp của Diêm Vương.

Một lúc sau, người bạn quá cố đến hỏi thăm tình hình hiện tại của con cháu ông. Ông nói ngắn gọn. Người bạn quá cố nghe xong liền xua tay nói: “Đừng nói nữa, nghe xong chỉ khiến tôi khó chịu mà thôi”. Sau đó, ông hỏi chiếc gương mà ông vừa nhìn thấy có phải là “gương soi nghiệp” không? Người bạn quá cố trả lời đúng như vậy. Ông lại hỏi: “Cần một tấm gương có hình ảnh ban đầu để hiển thị hình ảnh. Suy nghĩ ở đây không có hình dạng ban đầu, vậy làm sao nó có thể hiển thị hình ảnh?”

Người bạn đã khuất trả lời: “Gương người phản chiếu hình ảnh, gương thần phản ánh tâm. Khi một người làm việc gì, trong tâm họ đều rõ. Vì đã hiểu nên trong lòng người ấy sẽ hiểu nó. Nếu trong tâm có việc này thì trong tâm họ cũng sẽ hiển thị ra hình ảnh này, cho nên tất cả đều được biểu thị ra qua hình ảnh. Nếu như vô ý mà làm điều gì sai trái mà bản thân họ cũng không biết thì nó không hiển thị ra hình ảnh. Địa phủ quyết định vụ án. Ông phải hiểu rằng chúng ta cần phân biệt thiện và ác dựa trên vô ý hay cố ý”.

Sau đó, ông hỏi làm thế nào chiếc gương có thể chụp được tâm. Người bạn đã khuất trả lời: “Tâm là vô hình. Nó chỉ có thể được nhìn thấy bởi những vật để lại hình ảnh trong tâm. Sau khi thể xác và linh hồn tách rời, thì linh hồn vẫn tồn tại, hào quang bất diệt. Như ngọn đèn lập lòe, hào quang bên ngoài không bị chặn và hào quang bên trong sáng, nên ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể lộ ra”. Nói xong, người bạn vội vàng kéo ông ra ngoài.

Lúc này, ông cảm thấy mình cứ bay lên rồi hạ xuống, giống như một chiếc lá khô bay trong gió. Đúng lúc này, ông đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường.

Tại nhân gian muốn đo lường tốt xấu chỉ có thể nhìn vào hành vi của con người. Nhưng tại địa ngục tiêu chuẩn đo lường thiện ác lại là xét xem họ vô tình hay cố ý, chính là nhìn vào nhân tâm. Nếu vô tình gây nghiệp ác, tổn hại tới người khác, tội nghiệp của họ cũng nhẹ nhàng hơn, có cơ hội được Diêm Vương lượng thứ. Nhưng nếu cố ý hành ác, giành giật lợi ích cho bản thân, giết người hại mệnh thì sẽ được nhận lại hậu quả gấp bội dưới âm tào.

Đăng Dũng biên dịch

Nguồn: secretchina

Xem thêm
Chia sẻ bài viết: