Gia Cát Lượng hiệu Ngọa Long, Bàng Thống là Phượng Sồ, hiệu của Tư Mã Ý vì sao nghe đã lạnh sống lưng?
Ở Trung Quốc cổ đại, tên của mọi người được chia thành hai phần, đó là “Tên họ và Tự”, giữa người với nhau trong giao tiếp thường dùng “Tự” để gọi biểu thị sự tôn trọng lẫn nhau. Ngoài tên họ và tự ra, những người có chút khả năng thích đặt cho mình một “hiệu” để thể hiện tính cách hay tài năng đặc biệt, cũng là một cách để người khác hiểu hơn về con người của mình, từ đó tăng mức độ nổi tiếng.
Chúng ta để ý một chút về “Thủy Hử”, một trong “Tứ đại danh tác” của Trung Quốc. Ở Lương Sơn Bạc có 108 vị anh hùng, mỗi người đều có một “hiệu” riêng, khi bạn nghe đến “hiệu” là bạn sẽ nhớ ngay đến nhân vật đó.
Ví dụ, Võ Tòng có biệt hiệu là Hành Giả là người tu hành; Tống Giang biệt hiệu là Hô Bảo Nghĩa có nghĩa là người kêu gọi chính nghĩa….
Thời Tam quốc cũng vậy, nói về biệt danh trong Tam quốc chúng ta sẽ nhớ ngay đến hai nhân vật nổi tiếng của Thục Hán là Gia Cát Lượng và Bàng Thống.
Hai người này có biệt hiệu là Ngọa Long và Phượng Sồ. Ngọa Long là biệt hiệu của Gia Cát Lượng có nghĩa là Rồng nằm, còn Phượng Sồ là biệt hiệu của Bàng Thống có nghĩa Phượng Con.
Đây là cách sử dụng biệt hiệu rất ấn tượng Rồng và Phượng là 2 loài vật biểu thị tài năng xuất chúng và thường đi đôi với nhau, nếu có được Rồng và Phượng sẽ được cả thiên hạ, Rồng và Phượng sẽ bảo vệ được thiên hạ.
Ngọa long và Phượng Sồ thời đó rất nổi tiếng, cả hai đều là những kỳ tài trong thiên hạ, cuối cùng phò tá Lưu Bị lập quốc, hình thành thế chân vạc.
Nhưng nói đến biệt hiệu thì hai người này không thể sánh bằng Tư Mã Ý, tướng nước Ngụy, là đối thủ số một của Gia Cát Lượng và nước Thục.
Năng lực của Tư Mã Ý rất giỏi, biệt hiệu của ông cũng rất “bá đạo”, có thể gọi là hiệu bá đạo nhất thời Tam Quốc, mang tên “Trủng Hổ”.
Theo nghĩa đen, “Trủng Hổ” có hai cách hiểu, một là hổ dữ nằm trong mộ, Trủng còn có nghĩa là lớn, miêu tả Tư Mã Ý là con hổ lớn đáng sợ trên đỉnh núi.
Một ý nghĩa khác là con hổ ẩn trong hang của mình, quan sát con mồi và nhảy ra chiến đấu với con mồi khi có thời cơ, điều này gần với kinh nghiệm sống của Tư Mã Ý.
Khác với “biệt hiệu” sang trọng và tao nhã Rồng và Phượng, “Trủng Hổ” là biệt hiệu khiến người ta phải rùng mình khi nhắc đến.
Vì sao “Trủng Hổ” lại khiến người ta rùng mình khi nhắc đến?
Khả năng ẩn nhẫn của Trủng Hổ là vô địch
Vào năm Kiến An thứ 6 thời Đông Hán (201), khi Tào Tháo đang nhậm chức Tư Không, nghe được rất nhiều lời khen ngợi dành cho Tư Mã Ý, lòng yêu mến tài năng tự nhiên sinh ra, liền muốn chiêu mời Tư Mã Ý vào phủ của ông nhậm chức.
Nhưng Tư Mã Ý nghe tin này rồi vẫn không chịu quy phục, điều này cũng chẳng trách được, Tư Mã gia này là hậu duệ của chắt nội Trọng Lê của Hoàng đế Chuyên Húc, từ thời viễn cổ đến thời nhà Thương, các thế hệ đều được kế thừa chức vị của Hạ Quan Chúc Dung, đến thời nhà Chu, thì họ Hạ Quan đổi thành Tư Mã, vào thời Chu Tuyên Vương đã ban ân cho Tư Mã lấy chức làm họ, Tư Mã gia mấy đời nối tiếp nhau làm quan lớn, cho nên tâm cao khí ngạo là điều dễ hiểu.
Tư Mã Ý nghĩ thầm: Tào Tháo ngươi hồi đó làm quan, là do phụ thân ta tiến cử, một tay kéo lên. Tư Mã Ý ta đây ra làm quan, dẫu sao cũng phải làm mệnh quan triều đình, là biên chế của triều đình mới đúng.
Cho nên Tư Mã Ý đã nói dối, nói mình vừa mới mắc bệnh phong thấp, hôm nay lại bị phong thấp nặng, xương khớp trên dưới chỗ nào cũng đau nhức, không dậy nổi khỏi giường, làm sao có thể đến Tào phủ nhậm chức được? Không thể tới được đâu!
Tào Tháo nghi ngờ, không tin lời ông ta nên sai thích khách đi dò xét. Một đêm, tên thích khách này lẻn vào phòng ngủ của Tư Mã Ý, cố ý gây tiếng động đánh thức ông, sau đó rút kiếm ra hướng vào ngực ông để đâm, thấy Tư Mã Ý không hề nhúc nhích mà vẫn nằm yên, vẫn cứ nằm ngửa mặt lên trời, dáng vẻ không thể động đậy được.
Ngay khi mũi kiếm chỉ còn cách ngực Tư Mã Ý một chút thì tên thích khách bất ngờ đột nhiên thu kiếm và bỏ đi đột ngột như một con mèo hoang.
Tên thích khách trở về, bẩm báo với Tào Tháo từng chi tiết một, Tào Tháo nghe nói xong cảm thấy người này xem ra không những có tài, mà lòng dạ còn rất thâm sâu, không thể coi thường.
Nghĩ rằng chỉ cần được khống chế thích hợp thì có thể trọng dụng, cho nên ông càng ngày càng muốn chiêu mời Tư Mã Ý đến phủ của ông nhậm chức.
Nhưng Tư Mã Ý cứ giả vờ ốm mãi, thử đoán xem ông giả ốm được trong bao lâu?
Ông đã giả ốm trong ròng rã bảy năm, đó là quãng thời gian của tuổi thanh xuân từ 23 đến 30 tuổi! Dẫu là người không bị bệnh thì giả vờ trong thời gian dài như thế cũng sẽ bị bệnh tâm thần, nhưng ông không sao cả!
Ông giả bộ nhưng rất kín kẽ, ngay cả người hầu trong nhà cũng không biết rằng ông đang giả vờ. Nhưng trong suốt thời gian đó có một sự cố xảy ra.
Vào ngày hôm đó, lúc đầu trời trong gió nhẹ, sau đó đột nhiên bầu trời u ám, sấm sét vang dội, chẳng mấy chốc, mưa to như trút nước, Tư Mã Ý vốn đang giả ốm trong nhà, chợt nhớ ra ngoài nhà có nhiều sách đang phơi nắng, còn chưa thu vào, số sách này sắp bị mưa làm hỏng rồi, ông không thể cứ mãi nằm yên trong phòng được.
Thế rồi một tiếng “Ai ya” kêu lên, ông chạy từ trong phòng ra cứu sách, mà quên mất chuyện mình đang giả bệnh.
Vừa đúng lúc đó, một người hầu nữ nhìn thấy cảnh đó, thấy nhị công tử vẫn tràn đầy sinh lực.
Lúc này, phu nhân của Tư Mã Ý là Trương Xuân Hoa cũng đang vội vàng chạy tới để thu dọn sách, cảnh tượng lúc đó đúng như là “bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau”. Bà cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh này.
Vì để giữ kín bí mật này của chồng, bà đã xoá sổ người hầu nữ kia để bịt miệng. Tư Mã Ý nhìn thấy liền cảm thán mà khen phu nhân của mình rằng: “quả không phải người nhà thì không vào cùng một cửa”. Cho nên từ đó, ông rất nể trọng vị phu nhân này.
Cứ như vậy, những năm tháng tốt đẹp tuổi hai mươi, Tư Mã Ý đều ở trong căn phòng này, thử hỏi ông có nhẫn chịu không, có đáng sợ không. Đó chính là một con hổ ẩn nấp trong mộ, gọi là Trủng Hổ có đúng không? Vậy rốt cuộc bằng cách nào để con hổ này bò ra khỏi mộ.
Trủng Hổ ra khỏi mộ
Kiến An năm 13 (năm 208), Tào Tháo nhậm chức thừa tướng, cuối cùng không tin Tư Mã Ý thực sự bị bệnh, quyết định tiếp tục mời Tư Mã Ý làm Văn Học Duyện. Nói với người được sai đi rằng: “Nếu hắn lại thoái thác, thì bắt hắn giam vào ngục”.
Sứ giả đi vào Tư Mã phủ, nói với Tư Mã Ý: Thừa tướng rất quan tâm bệnh tình của nhị công tử, quý trọng tài năng hiếm có của công tử, muốn mời công tử vào phủ Thừa Tướng nhậm chức Văn Học Duyện, có điều không biết là bệnh tình của công tử đã khỏi hắn chưa?
Tư Mã Ý biết, bệnh này giả bộ tiếp nữa, có thể sẽ bị chém đầu. Thế là vội vàng trả lời nói: Đa tạ thừa tướng để mắt Tư Mã Ý, bệnh nhẹ đã sớm khỏi rồi, ta rất nguyện ý vì thừa tướng mà ra sức trâu ngựa.
Thế là, Tào Tháo để Tư Mã Ý vào phủ Thừa Tướng nhậm chức Văn Học Duyện, không lâu chuyển nhiệm Chủ bộ, cũng tùy thời giúp đỡ Tào Phi.Như vậy phải chăng Tư Mã Ý giống nh ư Tào Tháo suy đoán sẽ là một kỳ tài có thể trọng dụng?
Năm Kiến An thứ 25 (năm 220), Tào Tháo chết vì bệnh ở Lạc Dương. Trước khi chết, ông đã không để lại chỉ thị minh xác rằng Tào Phi kế vị. Lúc đó Tào Phi đang ở Nghiệp Thành. Một đệ đệ khác của Tào Phi là Nhiệm Thành vương Tào Chương, trấn thủ Trường An, có ý đồ ủng hộ Tào Thực kế vị.
Tư Mã Ý hành động quyết đoán, lợi dụng thời cơ chủ trì tang lễ Tào gia, chớp lấy thời cơ chớp nhoáng, bí mật vận chuyển quan tài của Tào Tháo tức tốc chở về Nghiệp Thành, giao cho Tào Phi.
Khi đó, linh cữu của tiên vương phải do người kế vị chủ trì. Hành động nắm bắt thời cơ này của Tư Mã Ý khiến cho Tào Chương trở thành vô cớ xuất binh, đồng thời đảm bảo địa vị chính thống của Tào Phi. Lần này ông lập được một công lớn.
Cũng trong năm đó, Tào Phi lấy thân phận đế vương bước lên vũ đài của lịch sử, lấy tên là Ngụy Văn Đế, đổi niên hiệu là Hoàng Chu. Để khen ngợi công lao của Tư Mã Ý, Tào Phi ban cho ân điển đặc biệt, phong thưởng hậu hĩnh.
Tào Phi rất nể trọng Tư Mã Ý, khi Tào Phi phạt Ngô, ông đã ra lệnh cho Tư Mã Ý trấn giữ và so sánh Tư Mã Ý với Tiêu Hà, nói rằng: Tào Tham tuy có chiến công, nhưng Tiêu Hà quan trọng hơn, vì vậy để ta không có nỗi lo về sau, thì khi ta ở phía đông, thì ngươi cai quản ở phía tây; còn khi ở phía tây, thì ngươi cai quản ở phía đông.
Tào Phi băng hà chỉ sau sáu năm trị vì, hưởng thọ 40 tuổi. Lúc lâm chung, để Tư Mã Ý cùng trung quân đại tướng quân Tào Chân, trấn quân đại tướng quân Trấn Quần và chinh đông đại tướng quân Tào Hưu, bốn người cùng là phụ chính đại thần, phụ tá Ngụy Minh Đế Tào Duệ.
Vào thời Ngụy Minh Đế, Tư Mã Ý mở ra cuộc chiến quan trọng nhất trong cuộc đời mình – đó là cuộc đấu trí có một không hai với Gia Cát Lượng.
Ý nghĩa của Trủng Hổ thực ra là Bạch Hổ, đồ ngọc hình hổ đa phần đều dùng làm đồ tùy táng, do đó trủng hổ lại đại diện cho hổ ngọc màu trắng.
Tương truyền Tư Mã Ý vốn là Bạch Hổ Giám Binh Thần Quân, trấn giữ long khí mộ phần Tam Hoàng Ngũ Đế, do Tào Mạnh Đức đã đào lấy đi một phần long khí, thế là Hộ Linh Bạch Hổ của đế phần đã hóa thân thành Tư Mã Ý để thu hồi long khí mà Tào Tháo đã lấy được.
Trải qua 4 đời quân chủ là Tào Tháo, Tào Phi, Tào Duệ, Tào Phương, những năm cuối đời, Tư Mã Ý đã phát động chính biến Cao Bình Lăng, đoạt được chính quyền Tào Ngụy.
Nguyệt Hòa biên tập
Theo Sohu