Trong hoàn cảnh không tốt, mấy người có thể giữ được một tâm thái lạc quan, vui vẻ?
Sáng sớm, Hải, chuyên gia đào tạo nhân sự, bắt taxi đến công ty tham gia khóa đào tạo nhân viên. Vì đúng giờ cao điểm, nên xe bị kẹt trong dòng xe cộ, không nhúc nhích nổi. Lúc này, tài xế ngồi ghế trước bắt đầu thở dài sốt ruột.
Thuận miệng, Hải trò chuyện cùng tài xế: “Gần đây người anh em làm ăn thế nào?”.
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, tỏ vẻ mệt mỏi nói: “Ôi trời, làm ăn chán lắm! Ở đâu cũng thế, kinh tế đang suy thoái, Grab chạy đầy đường, anh nghĩ taxi chúng tôi làm ăn được không? Dù chạy mỗi ngày mười mấy tiếng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, thật bực mình!”.
Hải nghĩ xem ra đây không phải một chủ đề tốt, mình nên đổi chủ đề. Vì vậy anh nói tiếp: “Nhưng may mắn là chiếc xe của anh rất rộng rãi và thoáng, cho dù bị kẹt xe, ngồi trong đây vẫn thật thoải mái”.
Tài xế lập tức cắt lời Hải, giọng anh ta có vẻ bất bình: “Thoải mái cái gì chứ?! Anh thử ngồi 12 tiếng trên xe, xem anh thoải mái được không?”. Tiếp đó người tài xế ca thán về đủ thứ chính sách của chính phủ bất công, giá xe phải hạ xuống, xã hội không công bằng nên chỉ có dân nghèo là chịu khổ.
Hải không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Ngày hôm sau, Hải lại bắt taxi đi làm nhưng lần này anh đã có một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Vừa mở cửa ra, anh được chào đón bằng một nụ cười thân thiện và một giọng quan tâm: “Xin chào, anh khỏe không? Anh muốn đi đâu?”. Hải lập tức có cảm tình với người lái xe này, anh thật tốt, chu đáo và cũng hiếm có người như anh. Trong lòng có chút ngạc nhiên, Hải nói với tài xế địa điểm mình muốn đi.
Tài xế cười và nói: “Được, không thành vấn đề!”. Nhưng đi được một lúc thì lại tắc một hàng dài không thể nhúc nhích. Tài xế ngồi đằng trước nghịch nhẹ cái vô lăng, sau đó huýt sáo và hát một bài.
Hải mở lời: “Hôm nay có vẻ anh có chuyện gì vui à?”.
Tài xế cười: “Tôi mỗi ngày đều như vậy thôi, tâm trạng của tôi rất tốt!”.
Rất ngạc nhiên, Hải hỏi tiếp “Tại sao vậy chứ?”, anh cũng thấy tò mò với người tài xế này. “Mọi người thường nói kinh tế dạo này không tốt, phải làm việc nhiều, thu nhập thì thấp?”.
Tài xề nói: “Không sai, tôi cũng có con cái phải nuôi, cho nên cũng phải làm việc hơn người khác, mỗi ngày 12 tiếng đồng hồ. Nhưng mà, cuộc sống của tôi khá là vui vẻ, bởi vì tôi có bí mật…” Anh dừng lại một chút: “Nói ra anh không cười tôi chứ?”.
Hải gật đầu và thậm chí còn rất tò mò về bí mật mà người đàn ông vui vẻ này chuẩn bị chia sẻ.
Tài xế nói: “Tôi luôn đổi góc độ khi suy nghĩ mọi chuyện. Ví như khi đi làm, tôi nghĩ khách đang trả tiền cho tôi… ra ngoài chơi. Giống như sáng nay, tôi tình cờ gặp anh sau đó tôi cùng anh đi chơi vậy. Khi anh đến nơi, anh làm việc còn tôi chiêm ngưỡng cảnh vật ở đó, uống lon nước rồi đi tiếp. Vì vậy với mỗi khách hàng, tôi coi họ như những người bạn, nên tôi không cảm thấy tôi ‘phải’ đi làm, tôi chỉ đơn giản là đang đi chơi, trò chuyện với người bạn của mình”.
Tài xế nói tiếp: “Giống như mấy hôm trước, tôi chở một đôi tình nhân đến hồ ngắm hoàng hôn. Sau khi họ đi, tôi cũng xuống xe ngắm hoàng hôn, ăn một tô bún cá. Dù sao cũng đến đó rồi mà, sao không tận hưởng một chút, lại có người trả tiền cho nữa chứ?”.
Hải đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn, hôm nay được ngồi cạnh một “cao thủ”, có kinh nghiệm sống đáng học hỏi. Tự nhiên trong tâm anh cũng cảm thấy vui vẻ, ít khi có dịp đi xe mà anh cảm thấy vui như vậy. Anh xin người tài xế này danh thiếp, nói rằng sau này có dịp sẽ nhờ anh ta tới chở.
Vừa lúc đó, chuông điện thoại của tài xế reo lên, đầu dây bên kia là một khách hàng lớn tuổi có việc phải ra sân bay. Xem ra có rất nhiều khách hàng thích dịch vụ của người tài xế. Hải tin rằng tính cách của tài xế không chỉ mang lại tâm trạng vui vẻ cho anh ta mà còn mang lại rất nhiều mối quan hệ, mối làm ăn.
Nghĩ lại bản thân mình, Hải thấy nhiều lúc đi đào tạo, mình cũng cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Nếu đổi góc độ đi, giống như người tài xế này, thì khi làm việc, chẳng phải anh ấy được mời đến công ty để cùng người khác thảo luận, học hỏi, nâng cao kiến thức. Chẳng phải mọi người đều được lợi sao?
Khi có chuyện không vừa ý, tâm tình người ta dễ nảy sinh một cảm giác buồn chán, ủ dột. Thật ra vui vẻ nghe giống như một loại tính cách, nhưng nó lại chính là một thói quen, mà thói quen thì có thể hình thành được, chỉ cần bạn nỗ lực.
Khi chúng ta đối với công việc của mình có thể thay đổi góc nhìn, lạc quan hơn, tích cực hơn, ta sẽ phát hiện năng lượng bên trong mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Và khả năng đối mặt với căng thẳng cũng được cải thiện hơn. Điều này cũng sẽ giúp bạn sống hạnh phúc, tự tại hơn.
Khi bản thân gặp khó khăn, chúng ta thường bị chìm sâu trong khó khăn đó, trong đầu chỉ nghĩ về những bất công mà mình đang gặp phải, oán giận, đổ lỗi cho người khác thậm chí than thân trách phận. Bạn không biết rằng khi đó những năng lực tiêu cực đang che mờ lý trí của bạn, khiến bạn nhìn không thấy lối ra, bản thân càng cảm thấy cuộc sống muộn phiền, thê thảm.
Khi đó, bạn hãy thay đổi cách nhìn đi một chút: ngoài kia chẳng phải có người còn khổ hơn chúng ta, có người thậm chí chẳng đủ cơm ăn hàng ngày, so với họ chúng ta chẳng phải còn tốt hơn nhiều sao? Không quá tập trung vào vấn đề, sẽ khiến vấn đề thu nhỏ phạm vi ảnh hưởng đối với bạn. Khi bạn không quá bận tâm với khó khăn ấy thì nó có thể tác động mạnh mẽ tới bạn không? Lúc này, bạn mới có thời gian để tận hưởng nhiều điều thú vị khác trong cuộc sống, đó chính là khi bạn hiểu được cảm giác thế nào là “vui vẻ”!
Ngọc Mai
Theo Secret China
Video xem thêm: Tu tâm chính là tu phúc, càng tu tâm càng hạnh phúc
videoinfo__video3.dkn.tv||c983219e6__