Blog
Lên thành phố thăm con trai, con dâu chỉ cho mẹ chồng ăn nửa bát cơm: Vì sao mẹ chồng cảm động phát khóc?
Tôi tên là Hà Uyển Linh, năm nay 58 tuổi, mọi người gọi tôi là dì Hà.
Tôi đã vất vả làm việc mấy chục năm, và cuối cùng đã nghỉ hưu vào 3 năm trước. Khỏi phải nói, trong quá trình làm việc tôi cứ muốn nghỉ ngơi. Sau này khi nghỉ hưu rồi thì không được tự tại. Khi chồng tôi còn sống thì cuộc sống còn tốt đẹp, 2 vợ chồng già sống nương tựa vào nhau, mỗi ngày đi bộ đi chợ, trò chuyện với nhau cũng đỡ buồn.
Nhưng biến cố ập đến, ông nhà tôi qua đời năm ngoái, chỉ còn mình tôi, suốt ngày vắng vẻ cô quạnh. Ngoài ra, sức khỏe của tôi cũng không còn tốt, từ hồi thanh niên thân hình tôi đã không được cân đối, mắc chứng bệnh tiểu đường, tâm tình lúc nào cũng chán nản và u sầu.
Tôi có một câu con trai, nó làm việc trên thành phố, sau khi cưới vợ, chúng mua nhà, mua xe và định cư ở đó. Khi chồng tôi vẫn còn, con trai muốn dọn về sống cạnh cha mẹ, nhưng vợ chồng tôi vẫn có thể tự lo cho mình, không muốn trở thành gánh nặng cho con trai nên đã từ chối. Nào ngờ, khi ông nhà tôi ra đi đột ngột, chỉ còn lại mình tôi sống trong căn nhà hiu quạnh, và không còn cơ hội hưởng niềm hạnh phúc bên con cháu nữa.
Sau khi chồng tôi ra đi, con trai ngày càng lo lắng cho cuộc sống một mình của tôi và luôn gọi điện khuyên tôi dọn lên thành phố, con dâu tôi cũng gọi điện nói đã dọn phòng chuẩn bị cho tôi. Nói thật, tôi cũng muốn sống cùng chúng một thời gian, một là ở nhà một mình cũng buồn, hai là tôi cũng nhớ con trai, muốn gặp nó.
Nhưng thực sự, trong tâm tôi cũng có chút lo lắng, dù sao con dâu cũng là con dâu, không do tôi sinh ra, hai mẹ con cũng chưa có thời gian tiếp xúc với nhau nhiều, nên cũng không hiểu nhau. Gia cảnh nhà con dâu khá giả, con bé tốt nghiệp thạc sĩ, bây giờ làm bác sĩ. Tôi lo lắng khi ở cùng gia đình con trai, nếp sống của hai thế hệ khác nhau, lại lo mẹ chồng nàng dâu xảy ra mâu thuẫn, sẽ gây khó dễ cho con trai, nên tôi cứ luôn do dự từ chối.
Tuần trước, con trai tôi lại gọi điện nói dạo này ăn không ngon miệng, thèm cơm mẹ nấu, muốn mẹ lên chơi và ở lại vài ngày, nghe con nói vậy, tôi liền đồng ý ngay. Tôi thầm nghĩ: Đến nhà con trai ở mấy ngày, chắc con dâu cũng không có ý kiến gì nhiều!
Chiều thứ bảy, con trai tôi lái xe về quê đón tôi lên thành phố, vừa đến sảnh nhà thì con trai nhận một cuộc điện thoại và nói có việc cần phải ra ngoài, nó nhắc nhở: “Mẹ lên nhà nghỉ ngơi trước nhé, vợ con hôm nay tăng ca nên về muộn một chút, tan làm, vợ con về nhà sẽ nấu cơm cho mẹ”.
Nhìn nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp, tôi biết con dâu là người có yêu cầu rất cao về chất lượng cuộc sống, tôi lại thầm lo, liệu một bà già như tôi có khiến các con cảm thấy bất tiện không? Con dâu liệu có thấy phiền phức khi tôi chuyển lên đây ở cùng không?
Bỗng chốc, tôi nhìn đồng hồ đã hơn 4 giờ, tôi xuống lầu mua rau, may mắn thay, siêu thị ở dưới lầu. Tôi muốn chuẩn bị xong bữa ăn trước khi chúng trở về.
Tôi đã làm một số món mà con trai tôi thích ăn như sườn xào chua ngọt, cà tím kho cá, lòng heo xào,… Con trai tôi vừa mở cửa liền cảm thấy rất hào hứng, có lẽ nó cảm nhận được hương vị quen thuộc.
Khi trở về nhà, nhìn thấy tôi, con dâu cười và nói “Mẹ, mẹ đây rồi!”, sau đó, con bé đi vào phòng để thay quần áo. Tôi bày tất cả thức ăn ra bàn, nhưng khi con dâu nhìn thấy mâm cơm do tôi nấu liền nhíu mày, tỏ vẻ không ưng ý cho lắm. Con bé liền quay người đi vào bếp.
Tôi và con trai đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không nói nên lời, liệu có chuyện gì đang xảy ra? Lẽ nào, những món tôi nấu không hợp với khẩu vị của con bé? Một lúc sau, con bé mang ra một đĩa đậu bắp xào thịt băm và đĩa rau mồng tơi, đặt trước bàn của tôi và nói: “Mẹ ăn 2 món này thôi mẹ nhé”, sau đó, con bé múc nửa bát cơm và đưa cho tôi.
Con trai tôi thấy vậy liền tức giận nói: “Em làm như vậy là có ý gì? Sao em chỉ cho mẹ ăn 2 món, sao cơm lại không đầy?”. Con dâu tôi không tỏ vẻ tức giận, nhẹ nhàng nói: “Mẹ bị bệnh tiểu đường, mẹ không thích hợp ăn những món mẹ đã làm cho chúng ta. Hơn nữa, mẹ cần ăn lượng cơm vừa đủ, nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt với sức khỏe”. Lúc đó, tôi đã cảm động rơi nước mắt.
Quả thật, những món con trai tôi thích ăn, tôi đều không ăn được, tôi bị tiểu đường đã nhiều năm, bác sĩ chỉ định phải ăn nhạt, ăn ít tinh bột và hạn chế tối đa lượng đường. Món ăn con dâu nấu cho tôi là 2 trong số những món bác sĩ thường khuyên tôi ăn.
Con trai tôi suy nghĩ không sâu sắc, nhưng cô con dâu luôn âm thầm quan tâm đến tôi và có kiến thức chuyên môn, bởi vậy con bé đã nấu những món ăn phù hợp với bệnh tình của tôi. Tôi đã từng lo lắng rằng, con dâu sẽ không quan tâm đến một bà già như tôi, nhưng có lẽ như tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Thật may mắn khi con trai tôi có một người vợ ngoan hiền, hiếu thảo và suy nghĩ sâu sắc!
Lan Hòa biên dịch
Lý Tĩnh Nhu – Sound Of Hope