Lịch sử ghi chép lại có người đã bước vào thế giới dưới lòng đất trong triều đại nhà Thanh?
Khi đang đi, Trại Tứ bất ngờ đá một con thỏ và nó nhảy ra khỏi bãi cỏ. Con lừa sợ hãi vội né ra, tình cờ bên đường có một cái giếng khô, con lừa vô tình trượt chân ngã xuống giếng, còn dây cương thì vẫn nằm trong tay Trại Tứ, vì trời đã tối nên Trại Tứ cũng buông tay mà rơi xuống giếng theo. Giếng tối như đêm, bùn ngập đến mắt cá chân, Trại Tứ lần mò trong bóng tối mà không cách nào thoát ra được. Anh ta nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết ở đây, và anh ta buồn bã tuyệt vọng trong giếng như vậy.
Sau đó, ánh sáng xuyên qua một khe hở, trông giống như một sợi chỉ. Trại Tứ bèn đến gần hơn và pah1t hiện có một cổng đá. Anh lắc mạnh cánh cửa và cánh cửa đá đột nhiên mở ra. Ngoài cửa anh thấy cỏ non xanh mượt, hoa như gấm, xa xa dãy núi tạo thành lục sẫm bình chướng, sóng nước xanh biếc, bầu trời trong xanh, có thể nhìn xa vạn dặm. Trại Tứ vui mừng khôn xiết và dẫn con lừa cùng vào trong. Xuyên qua hoa viên chừng nửa dặm, anh nhìn thấy một con đường nhỏ, hai bên đường là kỳ hoa dị thảo, anh cả đời chưa từng thấy qua. Những cánh hoa đào xếp chồng lên nhau, to bằng miệng bát. Lúc đó đã là cuối thu mà phong cảnh lại như cuối xuân, Trại Tứ cảm thấy rất khó hiểu bèn cưỡi lừa ung dung tiến về phía trước.
Khi anh đến một ngôi làng, dòng suối trong vắt bao quanh ngôi làng, cây cối xanh um tùm, những ngôi nhà tranh vách nứa giống như trong tranh. Khuôn mặt của những đứa trẻ và người già trong làng tràn đầy niềm vui. Họ đều ngạc nhiên khi thấy Trại Tứ đột ngột xuất hiện, đặc biệt là con lừa của anh ta. Dù họ bàn tán và quan sát nhưng không ai dám lại gần con lừa. Trại Tứ không biết ý họ nhìn là gì và anh chỉ nhẹ nhàng nói với họ rằng anh đang rất đói. Một ông già hướng dẫn anh ta, “Đi về phía tây đến cây cầu đá. Ở đó có nhà của Tuân Nhụ Tử. Ông ta giàu có và tôn trọng lễ nghĩa. Sao anh không đến gặp ông ta để được giúp đỡ?”
Theo chỉ dẫn của ông lão, Trại Tứ đi đến một cánh cổng cao, đối diện với cây cầu đá, cổng sáng sủa và nổi bật. Anh tiến lên gõ nhẹ cửa, một lão quản gia đi ra mở cửa, hỏi anh sao lại tới và dẫn anh vào. Một lúc lâu sau, Tuân Nhụ Tử đi ra, ông ta có nước da trắng và bộ râu đẹp, ông ta khoảng bốn mươi tuổi. Nhìn thấy con lừa, Tuân Nhụ Tử ngạc nhiên hỏi: “Đây là loại quái vật gì vậy?” Trại Tứ nói: “Con lừa”. Tuân Nhụ Tử nhìn nó một lúc lâu, mỉm cười và nói rằng hình dạng nó trông rất kỳ lạ, và nói, “từ con lừa thường được tìm thấy trong thơ và sách. Hôm nay tôi mới tận mắt chứng kiến nó”.
Tuân Nhụ Tử mời khách vào phòng khách và buộc con lừa vào gốc cây trong sân. Chưa kịp nói chi tiết, ông đã vội bảo người nhà đến xem con lừa. Trong số đó có một cô gái ăn mặc rất lộng lẫy và luôn nhìn Trại Tứ, như thể cô ấy rất thích anh ta. Trại Tứ cũng bị cô ấy mê hoặc. Chẳng mấy chốc, con lừa kêu be be rất to, và mọi người hoảng sợ chạy tán loạn. Tuân Nhụ Tử cười to nói: “Xem hình dạng của nó, nó là một con vật giống ngựa, nhất định không cắn người. Có gì phải sợ chứ? Chỉ cần nghe kỹ tiếng kêu của nó là được. Giọng điệu giữa Cung Âm và Vũ Âm. Đó thực sự là một điều tốt”. Vì vậy, ông ta ngồi tiếp chuyện với Trại Tứ, ông ấy rất hiếu khách, và ông ta thậm chí còn cử hai người hầu trai đến hầu hạ anh ta.
Trại Tứ sống ở đây vài ngày, và một lần nhân cơ hội hỏi người hầu trai về cô gái. Chàng trai không trả lời, chỉ mỉm cười bước đi. Một lúc sau, Tuân Nhụ Tử đi ra và nói với anh ta: “Tôi nghe nói rằng anh đã hỏi về con gái tôi. Chắc chắn không phải là vô tình”. Trại Tứ xấu hổ đến toát mồ hôi và xin lỗi, “Tôi đã phạm sai lầm. Tôi thực sự không có ý gì khác. Tôi hy vọng ông hãy tha thứ cho tôi”, “Anh đã bao giờ nghe nói về Vi Ai Quang chưa?” Tuân Nhụ Tử nói, Trại Tử nuốt nước bọt đáp lại: “tôi đã kinh doanh từ khi còn trẻ, vì vậy tôi không biết, tôi không có chút ý niệm nào, cho nên cũng không biết là ông có ám chỉ gì”. Nuốt và hít sáu nguồn năng lượng của vũ trụ và nhấm nháp giọt sương trong vắt không phải là không thể lên mây và không thể trở nên bất tử. Nhưng ngay khi nhìn thấy Trọng Giám mà họ đã nên duyên vợ chồng. Những gì xảy ra ngày hôm nay cũng là số phận của kiếp trước của anh. Nếu anh không chê chúng tôi là dân quê thì tôi sẵn sàng gả con gái cho anh làm vợ”, Tuân Nhụ Tử nói.
Khi Trại Tử nghe xong, anh ấy vui mừng khôn xiết và không thể diễn tả bằng lời. Tuân Nhụ Tử hỏi anh ta về của hồi môn, và Trại Tử mở ra một gói và lấy ra một đôi trang sức cánh tay màu tím và vàng. Tuân Nhụ Tử nói, “Đủ rồi”. Tuân Nhụ Tử lại hỏi Trại Tứ “anh làm gì để kiếm sống?” Trại Tứ trả lời, “bán lừa”. Tuân Nhụ Tử ngạc nhiên hỏi, “Bạn đã làm việc này bao lâu rồi?” Trại Tứ trả lời: “cha tôi đã kinh doanh công việc này và tôi đã kế thừa nó. Nó đã được truyền thừa qua hai thế hệ rồi. Tất nhiên không thể coi là giàu có, nhưng cũng có thể coi là khá giả”. Trại Tứ nói thêm, “tôi chỉ bán lừa và không giết chúng, vì chúng có vẻ vô tội”. Tuân Nhụ Tử nói, “mặc dù anh không giết lừa, nhưng nhiều con lừa đã chết vì anh. Sao lại nói là không có tội?” Trại Tứ ngay lập tức bày tỏ thiện chí rằng có thể sẵn sàng thay đổi nghề nghiệp của mình.
Tuân Nhụ Tử nói: “tôi không biết đã giết bao nhiêu con lừa trong hai thế hệ buôn bán lừa này. Tội ác không thể trốn thoát, và đã quá muộn để thay đổi nghề nghiệp”. Sau đó, ông ta trả lại của hồi môn, giữ lại lừa, và đưa cho anh ta một thỏi vàng và đuổi anh ta đi. Trại Tứ rất hối hận nhưng anh ta không dám cãi lại và rời đi với dáng vẻ ủ rũ với chiếc túi trên lưng đi ra ngoài. Anh thuê một căn nhà cạnh nhà Tuân Nhụ Tử để sống tạm. Anh thấy không còn hy vọng, Trại Tứ muốn về nhà nhưng hỏi đường cũng không ai biết, trong lòng rất chán nản, may mà chủ nhà không đòi tiền thuê và còn chu cấp cho anh hai bữa ăn một ngày, vì vậy anh ta không cảm thấy thiếu thốn”.Trại Tứ thích cảnh đẹp và con người giản dị ở nơi này nên anh yên tâm rằng mình có thể ổn định cuộc sống ở đây.
Một ngày nọ, Trại Tứ nghe những lời đồn đại giữa những người hàng xóm và nói: “Tuân Nhụ Tử đã gả con gái của mình cho nhà Bảo Xử Sĩ. Hôm nay anh ấy sẽ đến đón cô ấy. Tại sao anh không đi xem thế nào?” Vì vậy, tất cả những người đàn ông, phụ nữ và trẻ em trong làng đến xem, người đông vây kín bức tường nhà của ông Tuân Nhụ Tử. Trại Tứ cũng chen chúc trong đám đông và nhìn thấy những lá cờ đầy màu sắc dẫn đầu, những chiếc xe lộng lẫy theo sau, những người đưa đón mặc quần áo sáng màu và đội mũ hoa, vây quanh những chiếc xe, và có rất nhiều người đi cùng họ ở hai bên. Lúc này, con lừa được cho ăn mặc lộng lẫy cùng đi trong đoàn, trên lưng cưỡi một thanh niên tuấn tú. Mọi người nói: “Người cưỡi con quái vật đó là con trai của gia đình Bảo và là con rể của gia đình Tuân.” Khi Trại Tứ nhìn thấy anh ta liền thể hiện sự ghen tị đến mức muốn lao lên chặn đường và nói, “tại sao anh lại cướp con lừa của tôi ?” Mọi người đều giật mình, rồi trở nên giận dữ, và tất cả xúm lại để đánh Trại Tứ bằng roi ngựa.
Trại Tứ ngẩng đầu lên và chộp lấy miệng con lừa, không chịu lùi một bước. Khi Tuân Nhụ Tử nghe tin có sự cố, ông ta liền lập tức chạy đến, khi nhìn thấy Trại Tứ thì ông ta tức giận nói: “Người chăn lừa, sao anh dám quấy rầy lễ cưới của gia đình tôi?” và ông lập tức sai người trói anh ta lại. Trại Tứ lăn lộn trên mặt đất và hét lên: hôm nay tôi có bị gãy cổ tôi cũng không quan tâm, tôi còn sợ bị trói sao?” Mọi người không thể giải quyết được, vì vậy họ đã đưa Trại Tứ đến địa phủ. Các quan rất ủng hộ nhà Tuân và họ đánh giá Trại Tứ vì tội xảo quyệt và ngoan cố không tuân theo lệnh và anh ta bị đánh ba trăm roi và bị đày đi năm trăm dặm để làm lính canh giữ Trần Giới Quan.
Các quan canh cổng ra lệnh cho Trại Tứ chịu trách nhiệm mở và đóng cổng. Trại Tứ ở trong đó cả tháng, không có ai ra vào đó nên anh cảm thấy rất cô đơn. Chuyện xảy ra là các quan canh giữ đèo đi công tác nơi khác, trước khi đi, họ yêu cầu Trại Tứ giữ khóa và chìa khóa, và không dễ dàng nhìn trộm ra bên ngoài đèo. Sau khi các quan chức rời đi, Trại Tứ nhân cơ hội mở và đóng cửa và nhanh chóng trốn thoát. Ngay khi anh ấy rời khỏi đó, khung cảnh khác ngay lập tức nhưng trời thì rất lạnh. Trại Tứ chạy cho đến khi trời tối mới đến một ngôi làng. Hỏi những người qua đường và nói, “đây là một ngôi làng ở một quận nào đó ở Hồ Nam”. Bây giờ là mấy giờ? Một người trong làng trả lời: “một ngày nào đó vào tháng 11 năm nào đó”. Trại Tứ rất ngạc nhiên vì nó cách xa nơi anh ta rơi xuống giếng hơn một ngàn dặm.
Sau khi Trại Tứ tính toán lại thời gian thì đã ngót nghét hơn mười năm kể từ khi anh ta rơi xuống giếng. Anh vội vã về nhà trong đêm, nhưng gia đình anh đã đổi chủ. Anh vội vàng tìm kiếm người thân và bạn bè, tất cả họ đã chuyển đi nơi khác. Chỉ còn một người em trai còn sống, vì nghèo quá nên làm người hầu trong quán trọ và để râu dài. Trại Tứ đi viếng mộ tổ tiên, nhưng túp lều bên cạnh mộ đã không còn, thông và bách trên mộ cũng bị thợ đốn củi đốn hạ hết. Anh ta đấm ngực khóc lớn, đem hết số tiền bán lừa còn lại cho người em, rồi bỏ nhà ra đi làm đạo sĩ, phiêu bạt khắp nơi không biết rốt cuộc đã đi về đâu.
Sen vàng biên tập theo nguồn Sound of Hope