Một câu nói của bố mẹ có thể cứu được cả cuộc đời của con trẻ, cũng có thể làm tàn lụi cả một đời
Trẻ nhỏ trong giai đoạn tiểu học là thời kỳ hình thành nhân cách của một con người. Một câu nói của bố mẹ đôi khi có thể cứu được cả cuộc đời của con trẻ, ngược lại đôi khi cũng khiến cho trẻ nhỏ tàn lụi cả một cuộc đời.
Sau khi biết con mình lấy trộm đồ trong tiệm sách, người cha này đã làm một việc mà sau đó đã khiến mọi người vô cùng cảm động và cứu được cả cuộc đời cậu bé, tránh một thảm kịch phát sinh.
Một hôm Đông Đông trên đường tan học về nhà, thấy một quầy bán sách lưu động bán quyển sách mà mình yêu thích bấy lâu nay nhưng chưa mua được. Lúc này trên người lại không có đủ tiền, suy nghĩ một hồi, nhân lúc người bán hàng không để ý, Đông Đông liều lĩnh lấy trộm cuốn sách nhét vào trong áo, không ngờ khi vừa quay người đi thì bị người bán hàng phát hiện.
Đông Đông bị người bán hàng tức giận đưa tới đồn công an gần đó, mấy người cảnh sát thay phiên nhau tra hỏi cậu bé. Đông Đông vì quá sợ hãi mà khóc lớn không ngừng. Cảnh sát gọi điện thoại cho cha Đông Đông đến giải quyết, sau đó không lâu cha Đông Đông xuất hiện.
Đông Đông cúi đầu không giám đối diện nhìn cha, trong lòng rất sợ cha mình sẽ la mắng trách phạt. Nhưng sau khi cha Đông Đông tìm hiểu rõ đầu đuôi sự việc, không những không la mắng hay trách phạt cậu bé mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Đây nhất định là có sự hiểu nhầm, tôi rất hiểu con trai mình, từ trước tới nay cháu luôn là một đứa bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Tôi tin chắc là cháu rất thích cuốn sách này nhưng lại không mang đủ tiền cho nên mới làm vậy. Mọi người xem như vậy có được không nhé! Tôi sẽ mua cuốn sách này gấp 3 lần giá trị của nó, như vậy là kết thúc mọi chuyện được không?”
Nói rồi cha Đông Đông lấy tiền ra trả, Đông Đông rất bất ngờ và kinh ngạc. Cậu không ngờ là cha hoàn toàn không trách mắng mình, Đông Đông nhìn vào mắt cha, chỉ thấy ánh mắt từ bi tràn đầy tình yêu thương của cha dành mình mà không hề có sự giận giữ nào cả.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, hai cha con Đông Đông đi bộ dưới hàng cây ven đường, cha Đông Đông quỳ xuống, nhìn vào mắt Đông Đông và nói: “Con trai, đời người thì không thể tránh khỏi phạm sai lầm, nhưng không sao, quan trọng là chúng ta biết sai mà sửa. Đối với sự việc ngày hôm nay, con hãy quên đi, đừng để nó ảnh hưởng tới tâm lý của con. Con hãy chịu khó học tập và sống vui vẻ, sau này đừng có phạm sai lầm như này nữa là được. Con vẫn mãi là đứa con luôn khiến cha mẹ tự hào nhất”.
Nói rồi cha Đông Đông nghiêm nghị đặt cuốn sách vào tay Đông Đông khiến cho Đông Đông vừa xấu hổ vừa cảm động, bất chợt Đông Đông không kìm chế được cảm xúc của mình mà ôm cha khóc lớn, cha Đông Đông cũng trìu mến ôm Đông Đông vào lòng. Nếu như thân làm cha mẹ chúng ta phát hiện con cái ăn trộm đồ, chúng ta sẽ xử lý như thế nào? Lớn tiếng trách mắng, giáo huấn con là “kẻ trộm” sau đó đánh con một trận?
Từng có một bậc phụ huynh đau khổ mà chia sẻ rằng, con trai mình có thói quen ăn trộm tiền, nhưng không biết tại sao sau khi dạy bảo giáo huấn, thậm chí là đánh đập đều không hiệu quả, ngược lại ngày càng ăn trộm nhiều hơn. Kỳ thực đây chính là một cách dạy bảo sai lầm của cha mẹ tạo thành.
Trên thực tế, có nhiều trẻ nhỏ trước đây từng phạm phải hành vi trộm cắp, đa phần vì chúng không biết đó là ‘trộm’, cũng không nhận thức được rõ đó là hành vi sai trái. Nhưng nếu như khi con trẻ phạm phải sai lầm này, bố mẹ trách mắng đánh đập, gắn cho con cái mác ‘trộm vặt’, vô tình đã tạo cho con trẻ tâm lý không tốt, vì bị bố mẹ trách mắng đánh đập đã tạo lên sự oán giận đối với cha mẹ, lòng tự tôn bị tổn thương. Sự yêu thương và tín nhiệm giữa cha mẹ và con cái cũng dần dần mất đi, đôi khi còn gây ra phản tác dụng, ‘bố mẹ cho mình là đồ ăn trộm, vậy mình cứ tiếp tục ăn trộm cho bố mẹ xem’.
Gần đây xem một đoạn đối thoại của hai cha con, kết quả khiến cho mọi người không khỏi giật mình. Cậu bé này rất ngang bướng, cũng nhiều lần bị thầy giáo phê bình, mỗi lần thầy giáo phê bình xong đều gọi điện cho cha cậu bé. Cha cậu bé vô cùng tức giận, mỗi khi thầy giáo gọi điện phê bình xong, đi học về cậu bé liền bị cha trừng phạt, không được chơi đồ chơi không được xem phim hoặc phải đứng góc nhà, không cho uống sữa…
Sau đó có một hôm, tự nhiên cậu bé này bị ngất, gia đình đưa đi bệnh viên kiểm tra, kết quả chẩn đoán cậu bé bị bệnh máu trắng. Cậu bé nói ở trường cũng thường xuyên bị mệt rồi ngủ ngục, cha cậu bé trách sao không nói sớm cho cha mẹ biết, cậu bé trả lời một câu khiến cho người cha nghe xong giật mình xấu hổ: ‘Cha và thầy giáo đều giống nhau’.
Các bậc cha mẹ đã dần dần đánh mất đi sự tin tưởng, gắn kết của con cái như thế nào?
Khi con nghịch ngợm làm quần áo bị bẩn bị ướt, con chưa kịp nói với chúng ta rằng chúng đã vui sướng thế nào thì cha mẹ lại chỉ nhìn thấy được quần áo của chúng bị ướt bị bẩn mà quên mất rằng chúng đã hạnh phúc ra sao.
Khi con đùa nghịch, tô màu lên tường nhà, chúng vui vẻ chạy tới khoe với cha mẹ thành quả của chúng làm được ra sao? Chúng ta chỉ nhìn thấy được rằng bức tưởng đã bị hỏng, quên đi niềm vui của chúng.
Khi con không muốn cho bạn chơi đồ cùng, chạy lại với cha mẹ nhờ sự trợ giúp, chúng ta chỉ nhìn thấy được sự ích kỷ của chúng. Khi con viết nhật ký, liệt kê những điều chúng yêu và ghét, chúng ta chỉ nhìn thấy sự che giấu của chúng.
Trên thực tế, không phải bẩm sinh trẻ con sinh ra đã không có sự tín nhiệm đối với cha mẹ, mà là khi trẻ con mang trái tim thuần khiết đối đãi với cha mẹ và thầy cô, thì đổi lại chúng nhận được lại là sự tổn thương. Khi trẻ con bị bố mẹ trách mắng, giáo huấn, mất đi tự tôn trọng dần dần chúng đối với cha mẹ cũng mất đi sự tín nhiệm, sự yêu thương. Đồng thời cùng với đó, chúng cũng dần dần đóng kín trái tim thuần khiết, chân thành của mình lại, thậm chí còn khoác lên mình sự chống đối, phản kháng người lớn. Đến một ngày khi chúng ta phát hiện rằng, con cái chúng ta đã không còn chia sẻ bất cứ điều gì của chúng với mình, lúc đó có nghĩa là chúng ta đã mất đi chỗ đứng trong lòng chúng.
Thân làm cha mẹ chúng ta, dù bất cứ trong hoàn cảnh nào hãy hạn chế trách mắng con cái, hãy yêu thương và tín nhiệm chúng, cho con cái sự khích lệ động viên, dùng tình yêu mà cảm hoá lỗi lầm của chúng. Chỉ khi chúng ta có được sự tin tưởng của chúng, quan hệ giữa cha mẹ và con cái như những người bạn, lúc đó chúng ta mới có thể đồng hành cùng con cái trên bước đường trưởng thành.
Tuệ An biên dịch- nguồn:kannewyork