Một trái tim nhân hậu sẽ nhận được phúc lành
Cổ nhân nói: “Người làm việc thiện, phúc tuy chưa đến, họa đã đi xa. Người làm việc ác, họa tuy chưa đến, phúc đã đi xa”, khi bạn trao đi yêu thương, có thể bạn chưa nhận được sự báo đáp ngay lập tức, nhưng vào một thời điểm khác bạn sẽ nhận được những điều tốt đẹp.
Một vị quan tốt không phải ở tri thức hay tài năng mà ở tấm lòng thiện hay ác. Người có tấm lòng nhân hậu thì sẽ dùng tài năng của mình để giúp người dân trừng trị cái ác và mang lại lợi ích cho dân chúng. Nếu là một vị quan xấu xa thì họ sẽ dùng mọi thủ đoạn để ăn hối lộ và đàn áp dân chúng. Họ không tin vào nhân quả nên làm ra rất nhiều chuyện xấu.
Có một câu chuyện dân gian, vào thời kỳ đầu lập quốc, hoàng đế Chu Nguyên Chương của nhà Minh đã có chuyến vi hành đến vùng nông thôn, khi đi ngang qua một ngôi chùa đổ nát, ông vừa mệt vừa khát nước, lúc đó ông nhìn thấy một người nông dân đang làm việc trong đồng, bởi cánh đồng gần đó nên ông đã sai người đi xin nước của người nông dân.
Trong ngày nắng nóng này, những người nông dân làm việc rất mệt mỏi và khát nước, nhưng dù vậy, ông vẫn chủ động đưa nước cho Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương uống nước xong, thấy rất vui vẻ và nhẹ nhõm. Thấy vậy người nông dân liền nói với Chu Nguyên Chương rằng: “Khách quan, nơi chúng ta ở tương đối xa xôi, cách đây mấy dặm chỉ có một cái giếng, hãy đến nhà tôi đổ đầy chai nước, điều này giúp ông có thể đi đến thị trấn mà không sợ hết nước trên đường”.
Sau khi nghe điều này, Chu Nguyên Chương cùng người nông dân trở về nhà, đổ đầy hai bình nước, ông cũng uống thêm một bát trà rồi nghỉ ngơi một lát. Sau một một hồi trò chuyện, ông phát hiện ra gia đình người nông dân là một gia đình có ba người, một vợ một chồng và một con trai, họ sống rất giản dị và lương thiện.
Chu Nguyên Chương yêu cầu đoàn tùy tùng ghi lại nơi này và tên của người nông dân, rồi rời đi. Trở về kinh thành không lâu, Chu Nguyên Chương trực tiếp thăng chức cho người nông dân lên làm quan huyện ở địa phương. Sau khi nghe tin này, một số vị thư sinh trong huyện cảm thấy rất khó hiểu, họ đã rất chăm chỉ học hành để mong muốn có ngày được làm quan, nhưng bây giờ họ lại nói với nhau trong giới trí thức rằng đừng học hành chăm chỉ nữa, cũng không bằng bát nước của người nông dân.
Thế thì tại sao số mệnh của người nông dân lại đột nhiên tốt đẹp đến vậy, chỉ nhờ vào một bát nước có thể lên làm quan, vì vậy một vị thư sinh đã đến ngôi chùa đổ nát và viết bài thơ: “Thập niên hàn song khổ, bất cập nhất bôi trà”, nghĩa là: “Mười năm gian khổ học tập, không bằng một chén trà”.
Kết quả chuyện này truyền đến tai Chu Nguyên Chương, một năm sau Chu Nguyên Chương lại một lần nữa quay lại đây, ông nhìn thấy câu này, sau khi biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, liền viết lên bên cạnh câu đó hai hàng chữ: “Tha tài bất như nhĩ, nhĩ mệnh bất như tha”, nghĩa là: “Tài hắn không bằng ngươi, mệnh ngươi không bằng hắn.”
Chu Nguyên Chương vừa mới viết xong, không ngờ vị thư sinh đó đã đến ngôi chùa đổ nát, nhìn thấy chữ viết của Chu Nguyên Chương, liền hỏi Chu Nguyên Chương: “Tôi có học thức như vậy, tại sao lại không bằng người nông dân đó. Tôi không giỏi bằng người nông dân đó sao?”
Chu Nguyên Chương liếc nhìn hắn nói: “Tài năng của hắn không bằng ngươi, nhưng mệnh của ngươi lại không bằng hắn, ngươi không biết người nông dân này đã làm bao nhiêu việc tốt, ngươi nhìn sự thành công của người khác với trái tim phàn nàn và đôi mắt đầy hận thù như vậy thì hỏi có tiến xa được không? Triều đình không thiếu người có tri thức, nhưng điều thiếu chính là người có lòng biết ơn.”
Nói xong, Chu Nguyên Chương dùng ánh mắt hung dữ nhìn vị thư sinh, vị thư sinh sợ hãi rùng mình và không dám nói gì nữa.
Sau khi đọc câu chuyện này, có thể một số người sẽ cho rằng vận may của ông lão nông dân quả thực là tốt, nhưng khi nghĩ lại, vận may của ông nông dân đến từ đâu? Nó xuất phát từ lòng nhân ái của ông ấy, lòng nhân ái là gốc rễ của hạnh phúc, cây có rễ trước, con người trước tiên phải lập đức, rễ vẫn là gốc của cây, đức là gốc của con người.
Chu Nguyên Chương xin người nông dân một bát nước, ngoài việc cung cấp nước uống thì người nông dân còn nghĩ đến sự xa xôi và lo lắng rằng vị khách này sẽ thiếu nguồn nước trên đường, hiện tại một bát nước có thể làm dịu cơn khát trong chốc lát, nhưng nếu Chu nguyên Chương đi xa hơn, ông ấy sẽ không đủ nước đến được làng bên cạnh.
Đối mặt với cơn khủng hoảng thiếu nước sẽ xảy ra, ông ân cần gợi ý cho Chu Nguyên Chương là nên về nhà đổ đầy nước vào ấm để ông không sợ thiếu nước cho cuộc hành trình tiếp theo. Chu Nguyên Chương thấy ông ta có lòng nhân hậu, lại là người rất cẩn thận như vậy, nếu làm quan thì nhất định có thể đem lại lợi ích cho dân chúng, khiến họ sống yên ổn làm việc.
Bởi vậy cảnh giới cao nhất của nhân sinh chính là biết thuận theo thiên ý, làm một người lương thiện, biết yêu thương người khác, từ đó vận khí cũng tốt, cuối cùng sẽ có cuộc đời hạnh phúc viên mãn.
Thùy Dung biên tập
Nguồn: secretchina (Thanh Liên)