Muốn biết đức hạnh của người phụ nữ ra sao, hãy quan sát một điểm
Muốn biết đất thịnh hay suy, hãy xem phong thuỷ của đất. Muốn biết phụ nữ có ích tử vượng phu hay không, hãy xem phong thuỷ của đời người.
Lão Tử giảng: “Người thuận theo đất, đất thuận theo trời, trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo tự nhiên”. Đạo gia cũng cho rằng “thân thể người là một tiểu vũ trụ”, vậy nhất định có mối liên hệ mật thiết giữa con người và thế giới tự nhiên.
Bàn về mối liên hệ giữa ‘đất’ và ‘người’, người sống trên đất, khi trăm tuổi cũng lại về với đất. “Địa lý chân thư” viết: “Thổ tắc địa chi nhục, thạch tắc địa chi cốt, thủy tắc địa chi huyết, mạch địa khí vượng thảo mộc sinh”. Ý nói: Thổ giống như thịt của đất, đá giống như xương cốt của đất, sông suối nước chảy giống như máu của đất, khí mạch của đất khiến cây cỏ tốt tươi.
Đất có nơi tụ thủy như ao hồ để chứa nước, cũng như bụng người chứa nước và thức ăn. Nơi nào đất đai màu mỡ lại có sông suối nước chảy, quanh năm mưa thuận gió hòa thì cây cối tốt tươi. Nhược bằng vùng đất nào cằn cỗi không có nguồn nước, khí hậu khắc nghiệt thì cây cối khẳng khiu, cành lá héo hon, không phát triển được.
Mới hay cái lý của đất cũng như lẽ của người. Muốn biết đất thịnh hay suy, hãy xem hình hài của đất, hãy xem màu sắc của đất, xem xem đất ấy phì nhiêu hay cằn cỗi. Đất quý hậu có sơn cao, tả có Thanh Long, hữu có Bạch hổ, Minh đường bình phẳng lại có ám như gò đống tựa mâm xôi phía trước, thì ấy là đất vượng, đất tốt.
Muốn biết người phụ nữ có tướng “vượng phu ích tử” hay không, thì hãy xem lời nói, việc làm, hành động, cử chỉ, điệu bộ, cách ăn mặc, đi đứng, lời ăn tiếng nói… Bởi đó đều là những yếu tố phong thuỷ của đời người. Ông bà ta khi xưa vẫn thường nhắc nhở cháu con qua những câu ca dao, tục ngữ như:
“Nhất dáng nhì da,
Nhất thanh nhị sắc”
“Con mắt mà hình lá răm,
Lông mày lá liễu, dáng trăm quan tiền”
Hay như:
“Chim khôn hót tiếng rảnh rang,
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe”
“Đàn bà lanh lảnh tiếng đồng,
Nếu chẳng khắc chồng thì cũng hại con”
Qua đó có thể thấy, cổ nhân rất chú trọng về diện mạo cũng như phẩm cách của người phụ nữ. Tuy nhiên xã hội ngày nay bình đẳng giới đã đến mức thái quá, nam dùng đồ của nữ, nữ cũng vận trang phục nam, xăm môi kẻ mày, tóc nhuộm đủ màu, vàng thau lẫn lộn, tưởng chừng như bước chân ra đường thật khó mà nhận biết được thật giả. Song cái vỏ hào nhoáng bề ngoài không thể che giấu được sự sáo rỗng của phẩm chất bên trong. Có câu: “Chuông kêu thử tiếng, người ngoan ướm lời”, chỉ cần dăm câu ba điều thì đã đủ biết một người tốt xấu hay dở thế nào, có học vấn hay không.
Vậy để biết người phụ nữ có tướng “vượng phu ích tử” hay không thì hãy xem những điều sau
Hãy xem tiết trời mùa hè oi ả, chị em ra đường diện những bộ áo mỏng như cánh chuồn, có thể nhìn xuyên thấu qua da, hoặc cũn cỡn như mảnh vải che thân để khoe mẽ họa tiết xăm trổ… Những hình hài dung tục như vậy đều rất dễ dụ dỗ quỷ dữ bám theo. Một phần nào cũng nói lên rằng, người phụ nữ đó không thể có tướng ích tử vượng phu.
Phụ nữ ăn mặc kín đáo sẽ không chiêu mời tai hoạ, khí trầm tính hòa có thể ước chế được tham vọng, sẽ không vì tiền bạc phú quý dụ dỗ mà bỏ chồng bỏ con chạy theo người khác. Ví như một đồ vật đựng trong túi, chiếc túi càng kín đáo thì vật báu càng không dễ bị lộ ra ngoài, một khi chiếc túi quá lộ liễu thì thật khó cất giấu được của quý bên trong. Nếu ai ai cũng nhìn thấy, thì ắt đồ vật ấy chỉ có thể giữ được tạm thời, sớm muộn gì cũng có kẻ dã tâm đánh cắp.
Người có phúc tướng ắt sẽ có khí chất đặc biệt, không dễ dàng bị lay động trước phong ba bão táp của cuộc đời. Người như thế cử chỉ điệu bộ không vội vàng gò bó, phong thái ung dung điềm tĩnh, mắt trầm mà sáng dịu, tiếng nói nghe tròn đầy. Người phá tướng không có phúc phận là người có điệu bộ hớt ha hớt hải, đứng ngồi không yên, thần sắc không được thanh tịnh, mắt đưa mày liếc, ngoái trước nhìn sau, liếc ngang liếc dọc, đẹp mà chói. Những người như vậy trí tuệ cũng khó mà khai phát, nói chi đến vượng phu, ích tử? Có câu rằng:
“Người khôn con mắt đen sì
Người dại con mắt nửa chì nửa thau”
Có cô gái quá coi trọng vật chất, đòi hỏi bạn trai phải sắm được nhà lầu, xe hơi, tư trang đắt tiền. Nếu một người có tâm độ lượng, thì dẫu chiếc xe sang trọng đến mấy cũng không thể khiến cho nàng động tâm, nhà cửa xa hoa đến mấy cũng không thể khiến cho nàng dao động. Người phụ nữ đức hạnh luôn tự biết nhận định rằng: tiền bạc đáng quý hay con người đáng quý hơn?
Văn hóa truyền thống của dân tộc ta chịu ảnh hưởng sâu sắc từ nền giáo dục Nho giáo. Người phụ nữ luôn đề cao “tứ đức”, Công – Dung – Ngôn – Hạnh luôn được đặt lên hàng đầu. Trong “Truyện Kiều”, đại thi hào Nguyễn Du miêu tả vẻ đẹp của Thúy Vân như sau:
“Vân xem trang trọng khác vời,
Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang,
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da”
Chỉ vỏn vẹn bốn câu thơ, Nguyễn Du đã lột tả dung mạo của một người phụ nữ có phúc báo. Vẻ đẹp đoan trang kín đáo và nhã nhặn lịch thiệp ấy chính là tố chất của một nữ nhân vượng phu ích tử.
Có người nói: “Tôi không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không tranh vợ cướp chồng của ai”… Xem ra nói thì dễ quá, nhưng làm được sao mà khó? Nếu người nào có thể nhận lỗi khi lỡ lời nhăng cuội, thì người ấy mới thực sự là người tốt. Một ý niệm xuất ra thì cả vũ trụ đều ghi nhận. Trong một gia đình, nếu bà chủ miệng lưỡi bất thiện thì nhà đó khó có thể hưng thịnh. Phật gia giảng “mở miệng là nghiệp” hay “vạ từ miệng mà ra”, vì thế “Ngôn” cũng là một trong tứ đức của người phụ nữ. Làm người thì ngoài việc tu tâm còn cần phải tu khẩu.
Có câu: “Phúc đức tại mẫu”, phúc báo của gia đình không chỉ đến từ người đàn ông, mà chính là có được nhờ đức hạnh của người phụ nữ. Phúc báo ấy dựa vào việc người phụ nữ đức dày hay mỏng, có tu dưỡng hay không, có thiện tâm hay không. Vậy mới nói, vẻ đẹp đích thực của người phụ nữ xuất phát từ nội tâm, thiện hạnh và tu dưỡng bản thân.
Nguồn: dkn