Nếu Tần Thủy Hoàng không yểu mệnh, liệu lịch sử có xuất hiện “Hán – Sở tranh hùng”?
Doanh Chính, Tần Thủy Hoàng, con trai của Tần Chiêu Tương Vương và Triệu Cơ , là một chính khách, nhà chiến lược và nhà cải cách kiệt xuất ở Trung Quốc cổ đại. Ông là nhân vật chính trị đầu tiên hoàn thành việc thống nhất Trung Quốc, và ông cũng là vị vua đầu tiên của Trung Quốc tự xưng là Hoàng đế.
Tần Thủy Hoàng là người đã đánh dấu sự khởi đầu của đế quốc phong kiến tập quyền Trung Hoa kéo dài mãi đến khi nhà Thanh sụp đổ vào năm 1912.
Từ năm 230 TCN đến năm 221 TCN, sáu nước Hàn, Triệu, Ngụy, Sở, Yên, Tề lần lượt bị tiêu diệt, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại thống nhất Trung Quốc sau 500 năm loạn lạc, thành lập một quốc gia đa dân tộc tập trung thống nhất – nhà Tần.
Tuy nhiên, Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Hoa chỉ vẻn vẹn 15 năm, sau khi Tần Thủy Hoàng tạ thế, rất nhanh sau đó xã hội Trung Quốc lại rơi vào cảnh binh đao loạn lạc, các thế lực cũ của 6 nước lại nổi lên, cuối cùng là cuộc tranh giành tàn khốc nhất thời Hán – Sở tranh hùng.
Vậy chúng ta thử đặt ra giả thiết, nếu Tần Thủy Hoàng sống thêm 18 năm nữa liệu Trần Thắng và Ngô Quảng có khởi binh? Liệu vương triều Tần có tồn tại được lâu hơn và có xảy ra trận Hán – Sở tranh hùng hay không?
Để làm rõ những vấn đề này, mấu chốt là làm rõ một vấn đề khác, đó là tại sao cuộc nổi dậy của Trần Thắng và Ngô Quảng lại lan rộng khắp vùng đất của sáu quốc gia.
Tại sao nó lại lan rộng? Có phải Trần Thành và Ngô Quảng quá mạnh? Chẳng lẽ Hạng Vũ và Lưu Bang quá tài năng?
Lý do chính khiến cuộc nổi dậy của Trần Thắng và Ngô Quảng nhanh chóng lan rộng là do bộ máy nhà nước của nước Tần dưới sự cai trị của Tần Nhị Thế đã thất bại và nó không thể bị dập tắt khi Trần Thắng và Ngô Quảng lần đầu tiên nổi dậy.
Nước Tần không kịp thời trấn áp cuộc nổi dậy của Trần Thắng và Ngô Quảng, khi nước Tần muốn dẹp loạn thì ngọn lửa khởi nghĩa của Trần Thắng và Ngô Quảng đã đốt cháy khắp sáu nước, nước Tần gặp nhiều khó khăn để dập tắt đám cháy.
Nguyên nhân khiến bộ máy nhà nước của nước Tần thất bại dưới sự cai trị của Tần Nhị Thế là do Tần Nhị Thế ngu dốt và bất tài.
Ban đầu nghe tin có quân khởi nghĩa Sơn Đông, nhiều nơi sai quan yết giả báo về kinh khẩn cấp. Ông ta cho rằng quan yết giả phóng đại sự việc. Tần Nhị Thế lại thích an nhàn, ghét nghe việc giặc giã nên hạ lệnh giết những người về báo tin.
Tần Nhị Thế khi đối mặt với sự thực vẫn còn nghi ngờ điều đó không thể nào xảy ra, làm sao có thể có mấy vạn người đột nhiên nổi dậy?
Chính vì Tần Nhị Thế không thể tìm kiếm sự thật từ sự thật nên chính quyền trung ương của Tần đã không chú ý đến cuộc nổi dậy của Trần Thắng và Ngô Quảng, lại cho rằng đó chẳng qua là một băng nhóm trộm cắp. Do đó Trần Thắng và Ngô Quảng có cơ hội trưởng thành và phát triển lực lượng.
Tần Nhị Thế bị phụ thuộc quá nhiều vào Triệu Cao, ngoài ra còn giết hại các đại thần và anh chị em ruột của mình, gây ra rất nhiều thảm kịch.
Trong hoàn cảnh nguy cấp, Hữu thừa tướng là Khứ Tật, tả thừa tướng là Lý Tư, tướng quân là Phùng Kiếp can Nhị Thế giảm bớt việc binh dịch:
“Ở Quan Đông bọn giặc nhao nhao nổi lên, Tần đem quân trừ khử giết cũng nhiều nhưng vẫn không thôi. Giặc phần lớn là những người đi thú và lo vận chuyển trên cạn dưới nước, họ làm giặc vì việc xây đắp cực khổ vì thuế má nặng. Vậy xin bệ hạ đình việc xây đắp ở cung A Phòng, giảm bớt lính thú ở các biên giới.”
Lời tâu trái ý, Nhị Thế bèn sai bắt luôn cả Khứ Tật, Lý Tư, Phùng Kiếp, xét các tội trạng. Cuối cùng Khứ Tật và Phùng Kiếp không chịu nhục nên tự vẫn trong ngục, còn Lý Tư bị khép vào tội chết và bị xử tử.
Triệu Cao được cất nhắc làm Thừa tướng. Ông ta do đó tiếp tục xúi giục Nhị Thế trừng phạt những người không trung thành với các hình phạt nặng nề hơn. Mười hai vị công tử bị xử tử giữa chợ Hàm Dương. Mười vị công chúa cũng bị xử tử và bị xé xác.
Thời gian ngắn sau, Tần Nhị Thế bị Triệu Cao sai thuộc hạ sát hại.
Nếu cuộc nổi dậy của Trần Thắng và Ngô Quảng xảy ra dưới sự cai trị của Tần Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng sẽ không nhắm mắt mà làm ngơ như Tần Nhị Thế, cuộc nổi dậy của Ngô Quảng sẽ nhanh chóng bị dập tắt.
Từ góc độ hiệu quả chiến đấu, Trần Thắng và Ngô Quảng không phải là chiến binh như Hạng Vũ và Lưu Bang, họ cũng không phải là nhà tư tưởng có ảnh hưởng như Khổng Tử và Mạc Địch, cũng không phải là nhà chính trị vĩ đại như Quản Trọng… Trần Thắng và Ngô Quảng sẽ rất nhanh bị quân đội của Tần Thủy Hoàng đánh bại.
Với loại sức chiến đấu của đội quân của Tần Thủy Hoàng, nếu như Tần Thủy Hoàng còn sống, có thể tùy ý phái một ít tướng lĩnh đến, Trần Thắng và Ngô Quảng sẽ bị quét sạch, không thể có cơ hội phát triển lực lượng, và thế cuộc Hán – Sở cũng không thể tồn tại.
Tất nhiên không thể có Hán Cao Tổ, khi đó lịch sử sẽ bước sang 1 giai đoạn khác. Nhưng lịch sử của nhân loại đâu có phải do ý chí của con người quyết định được, đều do ý Trời đã định.
Nguyệt Hòa biên tập
Theo qulishi