Xe bánh mì thì xe nào cũng vậy, cũng nhiêu đó …thịt, chả, trứng,… nhưng cái mình chú ý là có một ông mặc áo đen đứng chờ từ nãy giờ mà chị bán bánh không để tâm, vẫn thản nhiên đưa bánh cho người khác đến sau. Tới lượt mình lấy bánh, mình ngứa miệng hỏi chỉ sao không đưa cho anh kia trước. Chị bảo:
– Em cho nãy giờ mà ảnh ngại, không lấy đó chớ!
Mình ngạc nhiên vì sao chị lại cho bánh ông này.
– Ổng ở miền bắc, vô Sài Gòn đi gặp vợ chưa cưới. Đi đường bị mất hết tiền bạc. Đến bến xe thì nhà vợ ra đón, thấy nghèo, hỏi ra nới biết gia cảnh rớt mồng tơi nên không nhận, đuổi về. Giờ ảnh còn có 2 ngàn, không biết đi đâu hết.
Mình nghe xong, nghĩ rằng mấy chuyện này ở Sài Gòn nghe kể cũng nhiều, thấy ông này mặt mũi cũng hầm hố, nên mới quay ra cười cười hỏi chị:
– Ai biết được, lỡ ông này ăn ở, tính tình làm sao đó nên nhà vợ mới đuổi. Chị mới nghe kể mà đã tin người ta rồi hả :))
Chị đáp luôn:
– Có gì đâu anh. Em thấy tội thì em giúp. Em có nhiều tiền thì em cho tiền ảnh mua vé về rồi. Em bán chiều giờ đâu có nhiêu, lại hay bị công an rượt. Bánh đây anh – chị quay sang ông kia – ăn đi, em cho mà, không có gì ngại đâu.
Xong chị tiếp lời:
– Chồng em đi làm xa ở Hà Nội. Sống nay đây mai đó, bữa đói bữa khát. Em giúp anh này ở đây, em cũng nghĩ ngoài kia cũng có người giúp lại chồng em. Có gì đâu mà nghĩ nhiều anh.
Mình nghe xong choáng luôn, trầm ngâm mấy phút…
– Gì có cái bánh có 15 ngàn mà ngại quài. Anh ăn đi, sau này có gì quay lại trả em sau cũng được mà.
Mình ngồi vừa gặm ổ bánh vừa đùa với chỉ:
– Chị giúp ổng ở đây chắc chắn ở ngoài bắc cũng có người giúp đỡ chồng chị. Không chừng là cô nào đó trẻ, đẹp giúp ảnh à :))
– Chồng em khổ cực không ai thèm dòm ngó ổng đâu anh. Nói vậy chứ cũng sợ, em sợ mất chồng lắm – chỉ vừa nói vừa cười.
Ngồi nói chuyện với chỉ một hồi, mình định băng sang bên kia đường làm tô cháo lòng. Mình vừa đi thì thấy ông áo đen hồi nãy đang gặm bánh mì. Thấy buồn cười nên móc đt ra chụp phát.
Dù gì thì hôm nay mua vé về nhà tốn có 100k nên định bụng ăn xong sẽ gửi ổng 100k về quê. Mà lúc quay lại ổng đi đâu mất tiêu rồi. Chị bánh mì nói ổng ăn xong, cám ơn chỉ, hẹn sau này quay lại trả, rồi vô thẳng bến xe luôn.
Nam Cao từng nói trong Lão Hạc: “Đối với những người xung quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, ta chỉ thấy họ ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi…” Vậy nên, đôi khi, những bài học cuộc sống xuất hiện từ những người mình không ngờ, trong những hoàn cảnh không lường trước.
Mình vẫn đang cố nhớ lại câu nói của bà chị bán bánh mì, mình chắc chắn đã gặp ở trong cuốn sách nào hay nghe từ phát ngôn của ai đó.
Nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra, nên mang câu chuyện này lên hỏi mọi người.
Sưu tầm.