Người vợ thiện lương được kính trọng nhất trong cuộc đời Tào Tháo
Từng là thứ thiếp luôn phải ‘nhún mình’ phía sau người vợ cả, bà lại trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ, được tôn làm Hoàng thái hậu, rồi Thái hoàng thái hậu, cao quý hơn vạn người. Bà chính là vương hậu của Ngụy Vũ đế Tào Tháo – Vũ Tuyên Biện hoàng hậu.
Xuất thân khiêm tốn
Biện phu nhân (160-230) là người huyện Khai Dương, quận Lang Nha (nay là phía bắc Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông). Chính sử không ghi rõ tên gọi của bà, tục gọi là “Biện Linh Lung”.
Biện Linh Lung chỉ có xuất thân thấp kém, vì sinh ra trong gia đình theo nghề ca múa. Bà vì để kiếm sống nên phải bôn ba tứ xứ, lúc thì ca hát trong yến tiệc, lúc lại ca múa trong các dịp lễ, hội, v.v
Năm ấy, Biện Linh Lung đến đất Tiều (nay là Bạc Châu, An Huy) đúng vào dịp sinh nhật cha của Tào Tháo. Họ Tào đã mời nàng Biện ca múa chúc thọ Tào lão gia. Biện Linh Lung khi ấy chỉ mới 20 tuổi, nhan sắc mỹ lệ, dung mạo đoan trang, yểu điệu thục nữ, được Tào Tháo để mắt đến và nạp thành tiểu thiếp.
Tấm lòng thiện lương
Dù xuất thân là ca kỹ nhưng Biện phu nhân luôn khiến người khác kính trọng bởi sự đối đãi rất ân cần, chu đáo với cả người thân cũng như kẻ hầu người hạ. Bà còn là một người phụ nữ hiền đức, độ lượng, là người mẹ, người vợ hết mực đảm đang.
Với những người vợ của Tào Tháo, bà không hề ghen ghét, ganh tị, thậm chí còn đối xử tốt với họ. Các con trai và con gái của Tào Tháo rất đông, với những trẻ bị mất mẹ từ khi còn nhỏ, Biện phu nhân đều tận tâm chăm sóc, yêu thương và bảo vệ như con đẻ của mình để Tào Tháo yên tâm và tập trung xây dựng đại nghiệp.
Biện phu nhân cung kính tận tụy, cư xử chuẩn mực, hiền từ nhân hậu. Khi bà theo đoàn quân hành quân chinh chiến, mỗi khi gặp bậc lão niên tóc trắng bạc phơ, bà luôn dừng xe và bước xuống cúi chào, sau đó ân cần thăm hỏi và biếu tặng lụa là cho các cụ già. Có lúc, bà không cầm lòng được nên nước mắt đầm đìa: “Chao ôi, chỉ tiếc là phụ mẫu của ta đã không còn trên cõi đời nữa rồi!”.
Luôn lấy đại cục làm trọng
Tào Tháo năm 25 tuổi, tuổi trẻ nổi danh, từng thi đỗ Hiếu Liêm, đã có người vợ kết tóc là Đinh phu nhân. Con trai trưởng của Tào Tháo là Tào Ngang, vì theo cha chinh phạt Trương Tú mà tử trận.
Đinh phu nhân quá đau khổ tuyệt vọng nên vô cùng oán hận Tào Tháo, thường hay khóc lóc rằng: “Ông làm chết con ta mà không nghĩ ngợi gì sao?”. Tào Tháo bẽ mặt trước ba quân, không chịu được nên nhất thời nổi giận đuổi bà về nhà mẹ đẻ. Sau này Tào Tháo hối hận, đích thân đến đón vợ về phủ, nhưng Đinh phu nhân vẫn lạnh lùng nhất quyết không đoái hoài. Tào Tháo không còn cách nào khác, đành phải lên xe một mình trở về.
Biện thị biết phu quân thương nhớ Đinh phu nhân, nên nhân lúc Tào Tháo chinh chiến xa nhà, bà thường mang tài vật đến biếu tặng, hơn nữa lại nhiều lần nhún mình đón Đinh phu nhân về nhà khoản đãi chu đáo.
Đối với Đinh phu nhân, Biện thị luôn tỏ ra cung kính, lấy lễ đối đãi. Khi dùng bữa, bà lui về vị trí vợ lẽ, những lại chiếc ghế chính thất cho Đinh phu nhân, còn bản thân thì ngồi ở bên cạnh. Bà không nhớ tới những lời ác ý trước kia khiến Đinh phu nhân vô cùng áy náy: “Tôi đã là người ly dị, phu nhân hà tất phải ân cần với tôi như vậy?”
Vài năm sau khi Đinh phu nhân qua đời, Tào Tháo cảm khái vì không còn cơ hội chuộc tội, trong lòng vô cùng áy náy và thương tâm. Biện thị thấu hiểu tâm tư của chồng nên đã chủ động lo liệu tang sự, lại thỉnh cầu Tào Tháo theo lễ an táng Đinh phu nhân, sau này chôn tại phía nam thành Hứa Xương.
Sau này Biện thị được Tào Tháo phong làm chính thê, cả về đối nội lẫn đối ngoại, bà luôn lấy Lễ hành xử, cư xử lịch thiệp, lo liệu chu toàn.
Người hòa giải tuyệt vời
Tào Phi khi còn là thế tử có mượn tiền của Tào Hồng vài lần, nhưng Tào Hồng không cho mượn, Tào Phi thấy Tào Hồng không giữ thể diện cho mình, hai người cũng vì vậy mà “mặt nặng mày nhẹ” với nhau. Sau khi Tào Phi lên ngôi, một lần khách quý của Tào Hồng làm chuyện phạm pháp, Tào Hồng cũng bị liên lụy tống vào ngục, Tào Phi cho rằng cơ hội trả đũa đã tới. Mặc quần thần can ngăn, Tào Phi kiên quyết muốn trị tội Tào Hồng.
Biện phu nhân, khi đó đã là Thái hậu đứng ra ra mặt, lớn tiếng với Tào Phi: “Năm đó nếu không phải Tào Hồng nhiều lần không màng sống chết cứu phụ hoàng của ngươi thì chúng ta có thể có ngày hôm nay ư? Tào Hồng thân là Phiêu kỵ tướng quân, hết lòng vì Tào gia, ngươi không những không bao dung, ngược lại còn thù vặt, vì mấy chuyện cỏn con mà muốn bức người ta tới bước đường cùng, ngươi xem ngươi làm vậy có xứng là vua một nước không?”
Tào Phi nghe xong không biết nói gì, chỉ đành tha cho Tào Hồng.
Lấy mình làm gương
Biện phu nhân biết Tào Tháo rất nhạy cảm với ngoại thích, vì vậy bà luôn lấy mình làm gương, nói rõ ràng với nhà ngoại mình rằng không được xin quan, không mưu lợi, nếu không tuân lệnh, phạm tội rồi, không những không được tha mà sẽ còn phải phạt nặng hơn. Cứ như vậy, chính quyền Tào Ngụy không có ngoại thích ngông cuồng cậy quyền thế, càng không có chuyện ngoại thích can thiệp vào chuyện triều chính.
Năm 230, Biện thái hậu qua đời, hưởng thọ 71 tuổi. Bà và Ngụy Vũ Đế Tào Tháo cùng hợp táng ở Cao Lăng, sau đó được truy phong thụy hiệu là Vũ Tuyên Biện hoàng hậu để ca ngợi tấm lòng nhân từ, kiến thức uyên thâm, hiền đức thục huệ của bà. Là một nữ nhân, cả về nhân phẩm, đức hạnh và cách hành xử của bà đều mẫu mực, có thể nói bà là người vợ hiền danh bất hư truyền trong cuộc đời Tào Tháo.
Từ câu chuyện về “Biện phu nhân – người vợ tốt của Tào Tháo” có thể thấy rằng bản tính của con người là thiện lương, ý nghĩ lương thiện kia mới là chân tâm, từ bi mới là sức mạnh đích thực của tâm hồn. Là con người thì không có ai hoàn mỹ, nếu như chúng ta luôn canh cánh trong lòng ân oán với một người thì sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái “ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng”, từ đó không phân biệt phải trái đúng sai, phạm phải sai lầm, gây ra hậu quả không tốt về sau. Tha thứ cho lỗi lầm của người khác cũng là tự giải thoát cho chính mình.
Nhìn thấy điểm tốt của người khác mà bỏ qua oán thù riêng, thành tựu và nghĩ những điều tốt đẹp của người khác, ấy chính là một mỹ đức của chính nhân quân tử. Lương thiện là một loại tu dưỡng, lấy thiện đãi người cũng chính là chúng ta đang thiện đãi chính mình. Một người lương thiện chắc chắn có trái tim ấm áp. Họ không chỉ sưởi ấm bản thân mình, mà còn lan tỏa hương thơm cho người khác.
Nguồn: DKN