Chúng ta có lúc chìm trong tuyệt vọng, chán nản, u sầu với chính ta hiện tại, nhưng chớp mắt qua đi chúng ta lại ngưỡng mộ với chính mình trong quá khứ.
Người 70 tuổi nhìn người 60 tuổi, trong lòng ngưỡng mộ: “Kể mình có được sức khỏe như người này thì tốt”, sức khỏe là quan trọng nhất.
Người 60 tuổi lại nhìn người 50 tuổi ngưỡng mộ: “Trên thì có cha mẹ phụng dưỡng, dưới thì có con cái chăm sóc, cuộc sống thật hạnh phúc”, gia đình là quan trọng nhất.
Người 50 tuổi nhìn người 40 tuổi ngưỡng mộ: “Năm tháng đúng thời hưng thịnh, sự nghiệp thành tựu, tiền đồ vô hạn”, sự nghiệp là quan trọng nhất.
Người 40 tuổi lại nhìn người 30 tuổi ngưỡng mộ: “Tuổi xuân chớp mắt đã qua đi, tuy bây giờ họ chưa có gì nhưng chỉ cần phấn đấu tất sẽ thành công, muốn gì có đó”, hoài bão là quan trọng nhất.
Người 30 tuổi lại nhìn người 20 tuổi ngưỡng mộ: “Tuổi xuân phơi phới, sức sống tràn đầy, muốn yêu thì yêu, muốn nhớ thì nhớ”, tình yêu là quan trọng nhất.
Vậy điều gì là quan trọng nhất trong kiếp nhân sinh này?
Một đời chúng ta, một đời mâu thuẫn, chớp mắt quay đầu, một kiếp đã qua. Chúng ta có lúc chìm trong tuyệt vọng, chán nản, u sầu với chính ta hiện tại, nhưng chớp mắt qua đi chúng ta lại ngưỡng mộ với chính mình trong quá khứ. Có thể khi đó chúng ta mới biết hối hận vì những gì mình đã lãng phí qua, sức khỏe, gia đình, sự nghiệp, hay ái tình và hi vọng.
Mỗi người chúng ta đều mỏi mòn đi tìm con đường mang tên hạnh phúc cho riêng mình, tuy nhiên, hạnh phúc không phải là lúc chúng ta được sở hữu những gì, mà chính là lúc chúng ta thoả mãn với những gì mình đang có.
Khi chúng ta tuổi đã xế chiều, tóc điểm màu sương, quay đầu nhìn lại một đời, chúng ta sẽ phát hiện rằng: Thanh xuân, ái tình, sự nghiệp, sức khỏe, gia đình, đó đều là những thứ chúng ta từng có, đó cũng chính là hạnh phúc. Tuy nhiên trong chúng ta, vẫn còn quá nhiều người đang mòn mỏi kiếm tìm cho mình hạnh phúc. Một người không biết đủ với hiện tại, thì dù có biển bạc, núi vàng, ông hoàng, bà chúa cũng chẳng thể hạnh phúc. Có câu: “Biết đủ là vui”, chỉ khi nào chúng ta biết đủ khi đó chúng ta mới biết được hạnh phúc là gì, sống một đời không hối tiếc.
Khi chúng ta cảm thấy ái tình là quan trọng nhất, khi đó chúng ta sẻ bỏ quên đi mơ ước, khát vọng. Khi chúng ta cảm thấy sự nghiệp là quan trọng, chúng ta sẽ xem nhẹ gia đình, xem thường sức khỏe. Nhưng rồi, một này kia khi chúng ta nhìn lại, những gì mà chúng ta xem thường lại chính là những thứ khiến chúng ta phải hối tiếc.
Sức người có hạn, một người cho dù cố gắng nỗ lực một đời cũng có rất nhiều thứ chẳng thể đạt được, dù có đạt được cũng chẳng khiến chúng ta thoả mãn dài lâu. Vì vậy, điều quan trọng không phải là chúng ta có những gì, mà những thứ chúng ta đang có, có quan trọng với mình hay không?
Ở quê tôi có hai người, tuổi đã về già, nhà ông Tài thì giàu có, có thể nói là cả thôn không ai bằng, trong nhà muốn thứ gì thì có thứ đó, tiền tiêu không hết. Còn ông Minh sống cả đời thanh đạm, cuộc sống gia đình không lấy gì làm dư giả, quanh năm làm lụng chỉ đủ ăn. Ấy vậy mà ông Tài lại luôn ngưỡng mộ ông Minh: Ông Minh tối tối lên giường ngả lưng là ngủ, đánh giấc say sưa đến sáng mới dậy, còn ông Tài thì lại chẳng được như thế. Ông Minh con cái tuy không làm ông nọ bà kia, tuy nhiên các con ông lại đều hiếu thuận với bố mẹ. Ông Tài có hai đứa con thì suốt ngày tính kế với nhau, hai đứa chỉ nhăm nhe cái gia tài ông đang có.
Ông Minh cơm thì có rau ăn rau, có cá ăn cá, bữa nào cũng đánh ngon lành 3 bát đều đặn. Ông Tài thì bữa nào cũng sơn hào hải vị đầy mâm, tuy nhiên món nào cũng thấy chẳng hợp khẩu vị, ăn uống thất thường. Ông Minh tuy cuộc sống khó khăn, nhưng thường ngày vui vẻ, cuộc sống thanh đạm mà an lạc. Ông Tài thì sớm tối phiền não con cháu tranh nhau gia tài, e rằng sớm muộn cũng bị chúng nó làm cho tan tành. Ông Minh sau này trăm tuổi về già, không bệnh mà chết; còn ông Tài thì sớm tối thuốc thang, thân mang trọng bệnh…
Có lúc tôi nghĩ, giả sử để cho hai ông hoán đổi vị trí cho nhau, liệu ông Tài có cảm thấy cuộc đời hạnh phúc hơn không? Rất khó nói, nguyên nhân chính là hạnh phúc không phải ở chỗ chúng ta có được những gì, mà là chúng ta buông bỏ được những gì chúng ta muốn.
Video:Câu chuyện 9 đôi giày của ông Vương
videoinfo__video3.dkn.tv||db57215da__