Như thế nào là một người có lòng dạ thâm sâu khó lường?
Mỗi người đều có hai mặt: Một mặt là để người khác nhìn, còn một mặt chỉ bản thân mới có thể thấy. Điều này thể hiện rõ ràng nhất đối với người có lòng dạ thâm sâu.
Với người thâm trầm sâu sắc, nội tâm của họ rất rõ ràng nhưng không dễ bị đối phương nhận diện. Vậy thì, người có lòng dạ thâm sâu thường có đặc điểm như thế nào?
Vui buồn hay phẫn nộ, mặt không biến sắc
Ai ai cũng có tâm tư cảm xúc, chỉ là có người thể hiện cảm xúc trên mặt, có người lại giấu nó trong tim. Nếu gặp bất cứ chuyện gì sắc mặt đều không đổi thì thường là người có lòng dạ thâm sâu.
Bởi có lòng dạ thâm sâu, họ thường giữ tâm trạng ổn định, luôn chú ý bảo vệ cảm xúc, không để lộ tâm tư ra bên ngoài, rất ít khi để đối phương nhìn thấy sự biến hóa trong thế giới nội tâm của bản thân.
Thời Tam Quốc, Tư Mã Ý là một người thâm trầm, kín đáo, vui buồn hay phẫn nộ mặt đều không đổi sắc. Dù bị chửi mắng, sỉ nhục, thậm chí là bắt mặc trang phục của phụ nữ, ông vẫn kiên trì chịu đựng. Khi bị đánh đập, xem thường, đường đường là một đấng quân sư mà phải đi cho ngựa ăn, ông vẫn nhẫn nhịn không một lời kêu than.
Với Tư Mã Ý, hỉ nộ ai lạc không lộ ra bên ngoài, ông đã nhẫn nhịn trong 10 năm, tận tụy qua vài triều đại hoàng đế nhà Tào, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tiểu hoàng đế lên ngôi. Ông đã trù hoạch tất cả động thái của gia tộc họ Tào, chỉ một lần hành động đã có thể nắm trong tay chính quyền Tào Ngụy.
Những người thâm sâu như thế thường rất đáng sợ, bởi vì bạn không biết họ đang nghĩ gì, nhưng họ có thể nhìn thấu bạn, trong bóng tối mà trù mưu tính kế.
Muốn biết một cá nhân có đáng để thâm giao hay không, thì hãy xem họ có đủ thành thật hay không. Tức giận thường là lúc thể hiện rõ ràng nhất nguyên tắc và giới hạn của bản thân, cũng là lúc bộc lộ tính cách tự nhiên nhất. Nhưng nếu họ chưa từng để lộ nguyên tắc của mình, vậy thì, người như thế chỉ có thể giao tiếp một cách hời hợt, không nên qua lại thân tình.
Giải quyết công việc trơn tru, khôn khéo
Những người này rất tỉ mỉ và kỹ lưỡng, khiến bạn không thể chỉ ra bất cứ khuyết điểm nhỏ nào của họ. Họ cũng rất ít khi thể hiện lập trường của bản thân, thường tỏ ra khách quan công chính, không muốn đắc tội với ai.
Tiết Bảo Thoa trong “Hồng Lâu Mộng” là hình mẫu như vậy.
Trong sách kể rằng, Tiết Bảo Thoa rất rộng lượng, không cao ngạo như Lâm Đại Ngọc, được lòng kẻ dưới hơn Lâm Đại Ngọc. Những tiểu nha đầu đều thích qua lại với Tiết Bảo Thoa.
Thoạt nhìn, Tiết Bảo Thoa là một cô nương bình dị dễ gần, nhưng trên thực tế lại là một cô gái khéo léo, xử lý mọi việc rất trơn tru. Khi Giả Mẫu hỏi cô thích ăn thứ gì, cô liền dựa theo những gì giả Mẫu thích mà trả lời. Khi Vương Phu Nhân phạt Kim Xuyến, cô đã chủ động quyên góp hai bộ quần áo của mình. Gia đình gửi tặng ít đặc sản, cô cũng đem chia cho từng hộ, đến Triệu Di Nương cũng nói cô ấy rất biết cách làm người, rất rộng lượng.
Bảo Thoa đối xử với ai cũng tốt, với ai cũng không muốn đắc tội, trên thực tế cô là người luôn biết cách giữ mình, chuyện không liên quan đến bản thân thì không mở miệng, điều không thích thì cũng không phản đối.
Không thể phủ nhận rằng, giải quyết mọi chuyện một cách trơn tru cũng là một khả năng. Là người có thể thu xếp ổn thỏa mọi việc, họ biết gặp ai thì nên nói gì, gặp chuyện thì nên xử lý ra sao, tất cả đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng từ những người này, rất khó nhìn ra chữ “chân thật”. Bởi vì với những đối tượng khác nhau họ luôn có cách nói chuyện khác nhau, khiến bạn mơ hồ không biết họ đang nói câu nào là thật, câu nào là giả.
Vì thế, khi tương tác với họ, cần phải để cho bản thân một chút phòng bị, nên giữ một khoảng cách nhất định.
Ngấm ngầm ẩn núp
Ai rồi cũng có lúc gặp khó khăn, dù là trong công việc hay cuộc sống, mâu thuẫn cũng không ngừng nảy sinh. Do đó, người biết nhẫn nhịn giữ mình, lặng lẽ tích lũy thực lực, cuối cùng mới có thể thành công.
Khi Sở Trang Vương vẫn còn tại vị, triều đình yếu kém, trong nước xảy ra nội loạn, còn ngoại bang thì rình rập ở biên cương. Sở Trang Vương đã tỏ ra yếu đuối nhu nhược, đắm chìm trong tửu sắc, liên tục 3 năm không lên triều.
Đại thần Ngũ Cử bèn vào cung can gián, mượn câu chuyện ví von mà cảnh tỉnh nhà vua: “Có con chim dừng ở núi đất cao, 3 năm không chịu hót, đây là loại chim gì?”
Sở Trang Vương liền trả lời: “Con chim đó 3 năm không bay, một khi bay thì vút lên trời cao, 3 năm không hót, vừa hót liền kinh động lòng người”.
Nghe những lời ấy, Ngũ Cử mới hiểu được vì sao vua không hành động, bởi đó chỉ là giai đoạn ẩn nhẫn chờ thời. Trong thời gian ẩn nhẫn, Sở Trang Vương luôn quan sát quần thần, tìm tâm phúc cho riêng mình.
Khi đại phu Tô Tòng liều chết dâng lời khuyên ngăn, Sở Trang Vương biết đã đến lúc mình phải cất cánh bay. Ông lập tức xa rời tửu sắc, đích thân chấp chính, trọng dụng những đại thần như Ngũ Cử và Tô Tòng.
Vào thời điểm này, nạn đói và ngoại xâm là hai vấn nạn lớn của Sở quốc, nhưng Sở Trang Vương vẫn có thể phát triển và củng cố quân đội triều đình. Thời gian ẩn nhẫn là để tìm kiếm và nắm bắt cơ hội, sau đó, con chim kia chỉ cần một tiếng hót cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
Tất nhiên ẩn nhẫn không có nghĩa là không làm gì, nếu không tạo ra được tiếng hót sau cùng thì ẩn nhẫn cũng vô ích.
Ẩn nhẫn là một quá trình trải nghiệm và đúc kết, liên tục trau dồi mới có thể đạt được mục đích, nếu ẩn nhẫn quá đà thì mọi thứ trở nên công cốc. Nếu một cá nhân có thể nhẫn nhịn những thứ mà người thường không thể nhẫn nhịn, thì lòng dạ người đó vô cùng thâm sâu, luôn có những bí mật không thể tiết lộ ra ngoài. Chúng ta không thể biết được mục đích của họ là vì bản thân hay là vì thiên hạ. Vì thế khi tương tác với những người như thế, nhất định phải thận trọng, giữ khoảng cách.
Trong đối nhân xử thế luôn cần thận trọng, có người có thể thâm giao, có người chỉ có thể gật đầu chào hỏi, có người lại nhất định phải tránh xa.
Nguồn: dkn