Ông ngoại chuyển sinh thành cháu trai, giả câm giả điếc suốt thời gian dài
Có rất nhiều câu chuyện luân hồi trên khắp thế giới. Trong thời nhà Thanh ở Trung Quốc, một nhà văn nổi tiếng tên là Lý Khánh Thần đã ghi chép lại một câu chuyện luân hồi mà ông trực tiếp chứng kiến.
Câu chuyện xảy ra ở đâu đó phía Đông của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc hiện nay. Một vị quan triều nhà Thanh đã cưới cô con gái của một gia đình gia giáo. Cha của cô là một người thông thái. Sau đó, vị quan và vợ sinh được ba người con trai. Người con cả và thứ hai rất yêu thích văn chương Trung Quốc nên giành hầu hết thời gian của mình cho việc đọc sách.
Vậy mà người con trai út từ lúc sinh ra đã không nói một từ nào. Mọi người đều nghĩ rằng đứa trẻ này bị điếc và câm. Vị quan này đã từ bỏ và không dạy dỗ đứa con trai út của mình điều gì.
Một ngày nọ, vị quan yêu cầu hai người con trai lớn viết một bài luận văn theo một chủ đề có sẵn trong khi ông ra khỏi nhà thăm họ hàng. Hai người con trai bắt đầu tìm giấy. Họ giành một khoảng thời gian để suy nghĩ làm sao để viết bài luận văn này, nhưng rồi họ vẫn chưa nghĩ ra được.
Chỉ đến khi hai cậu con trai thật sự bỏ cuộc, người em út mới bước lại, đột nhiên mở miệng ra và bắt đầu nói. Người em nói với hai người anh trai cách viết bài luận văn như thế nào. Hai người anh trai hết sức ngỡ ngàng. “Chẳng phải em bị câm và điếc hay sao? Làm sao em có thể đột nhiên nói được?” Cậu em trai cố gắng trấn an hai người anh của mình và nói họ đừng hoảng hốt.
Cậu em nói mình đột nhiên nhớ ra tiền kiếp của mình và nhờ hai người anh cho mượn một cây viết. Câu em nói: “Hãy để em viết bài luận văn cho hai anh.” Hai người anh tin tưởng ở người em trai mình và đưa em một cây viết. Cậu em cầm viết và bắt đầu viết bài luận văn. Người em viết bài luận văn trôi chảy đến nỗi cả hai người anh hết sức kinh ngạc. Người em đã hoàn thành bài văn một cách nhanh chóng.
Cuối ngày hôm đó, người cha trở về và quyết định kiểm tra bài văn của hai người con trai. Bài văn làm người cha hết sức cảm động, ông nói: “Bài văn này rất sắc sảo; lối viết giống như của ông ngoại các con. Cha không nghĩ các con lại có thể viết được một bài văn xuất sắc như vậy. Hãy nói cha biết các con có sao chép bài văn này ở đâu không?” Hai người con trai quyết định rằng họ không thể giấu sự thật nữa và nói ra bài văn được hoàn thành như thế nào.
Người cha hết sức ngạc nhiên. Ông gọi người con út lại và tiếp tục hỏi về bài văn. Lúc đầu người con út vẫn giữ im lặng, nhưng khi người cha gằn giọng tra hỏi, người con mới mở miệng và trả lời rằng: “Con giữ im lặng suốt những năm qua, nhưng hôm nay con có động lực và hứng thú nên đã quyết định viết ra bài văn này. Con sợ khi phải nói sự thật ra bây giờ. Than ôi, con từng là nhạc phụ của cha trong kiếp trước. Lúc đó, trong một giấc ngủ trưa, đột nhiên linh hồn con rời khỏi cơ thể và đi tới nhà con rể.
Ngay khi con vào nhà, con rơi xuống đất và cảm giác lạnh toàn thân. Khi con mở mắt thì nhận ra mình đã là một đứa trẻ trần truồng. Con thấy con gái mình đang nằm nghỉ bên giường sau khi sinh nở. Con nhận ra mình đã vào kiếp luân hồi và đời trước của mình đã kết thúc. Ngay lúc đó, con đã khóc rất to.
Nhưng sau đó, con bắt đầu hiểu ra vòng đời của một sinh mệnh là: sinh, lão, bệnh, tử. Đó là lẽ thường cho con người trên trần gian. Điều khiến con không thoải mái là con gái và con rể của mình trong đời trước giờ lại là ba mẹ sinh ra con. Mối quan hệ cha con hoàn toàn làm con đảo lộn, đó là lý do con giữ im lặng suốt những năm qua, nên mọi người nghĩ rằng con điếc và câm.”
Người con út khóc lớn sau khi kể cho người cha nghe câu chuyện luân hồi của mình. Người cha cảm thấy bàng hoàng và kể cho người vợ nghe câu chuyện. Người mẹ liền kiểm tra ngày sinh của con trai mình và quả thật trùng với ngày cha cô qua đời. Người mẹ cảm thấy hết sức đau buồn.
Sau đó, người con út nói với cha mẹ mình rằng cậu muốn đến một ngôi chùa để trở thành đệ tử Phật giáo; cậu muốn quên đi mối quan hệ cha con đảo lộn. Ba mẹ cậu con trai đồng ý và để cho anh rời đi. Khi Lý Khánh Thần thuật lại câu chuyện, người con trai đã 40 tuổi, đang chuyên tâm tu luyện Phật Pháp trong một ngôi chùa.
Có rất nhiều câu chuyện luân hồi xuyên suốt lịch sử loài người. Ngày nay, khi biết được những câu chuyện chân thực như vậy, chúng ta cần đặt dấu hỏi về học thuyết vô thần đang được rao giảng. Vô thần luận là một học thuyết sai lầm và chúng ta phải từ bỏ điều sai lầm đó để thực sự biết được chúng ta là ai.
Nguyệt Hòa
Theo Chánh Kiến