Phải đến khi lớn rồi ta mới hiểu: Bố mẹ đã khổ thế nào!

untitled-174

Đi làm rồi mới hiểu, mỗi một đồng tiền bố mẹ kiếm được đều không hề dễ dàng. Hóa ra, cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng cả, khi bạn cảm thấy nó dễ dàng, nhất định là đang có người thay bạn gánh vác lấy phần không dễ dàng ấy.

Bố mẹ tôi tới họ hàng chơi, người họ hàng đó không cho bố tôi chơi bài cùng và nói: “Không có tiền thì đừng cố vô giúp vui!” Một câu này khiến tôi nhớ cả đời. Điều kiện trong nhà không tốt, nhưng tôi lại chưa bao giờ phải chịu khổ dù chỉ một ngày.

Sau này lên Đại học, đi làm xa, bạn mãi mãi không biết lúc bạn không ở nhà, bữa cơm của bố mẹ bạn đơn giản, đạm bạc như thế nào đâu?

Lúc nộp mấy triệu tiền học phí, cả cọc tiền toàn những tờ tiền có giá trị 10 nghìn, 20 nghìn. Khoảng khắc ấy thực sự rất đau lòng!

Nhớ có những hôm phải rời xa bố mẹ, bố mẹ lưu luyến nhắn nhủ: “Không có vé giường nằm thì đi máy bay đi con, ba không nỡ để con ngồi ghế cứng”. “Ba đi thăm con, không sao, không sao, chỉ là ngồi tàu hai mấy tiếng thôi mà”. Xa nhà rồi mới biết đất nước mình rộng lớn biết bao, ba mẹ tôi yêu tôi thế nào.

Tôi nhận đôi quang gánh từ mẹ, nhưng tôi gánh lên không nổi. Có một người đàn ông, chưa bao giờ nói yêu bạn, nhưng người ấy lại cho bạn tất cả. Khi tôi thấy họ chạy vạy, nhờ vả, xin xỏ khắp nơi, chỉ vì tôi, khoảnh khắc ấy thật khiến tôi nhói lòng.

Quần áo của chúng ta luôn nhiều hơn quần áo của bố mẹ, điện thoại của chúng ta luôn đắt hơn điện thoại của bố mẹ, sinh nhật của chúng ta luôn hoành tráng hơn sinh nhật bố mẹ. Đôi khi, chỉ vì một bộ quần áo mấy chục nghìn, mẹ phải mặc cả mấy chục phút chỉ để được giảm mấy nghìn.

Lớn bằng từng này vẫn ngửa tay xin tiền bố mẹ. Mỗi lần tiêu pha, tôi đều không nghĩ ngợi gì, chỉ thấy vui và thỏa mãn ngay lúc ấy. Rồi khi nhìn thấy bóng lưng ngày càng nhỏ đi của bố, của mẹ, mới cảm thấy hối hận, hóa ra bấy lâu nay mình chỉ theo đuổi những thứ phù phiếm, mà quên đi những gì yêu thương ngay kề bên.

Ngày xưa, lúc còn ở gần bố mẹ, tôi luôn cảm thấy mẹ tôi đi chợ dường như không cần đến tiền, vì ngày nào bữa cơm cũng có thịt, có cá, có rau, có hoa quả. Sau này xa nhà rồi mới biết, chút mắm, chút muối cũng phải tính từng đồng.

Tôi không biết mình đã xem ở đâu một đoạn clip ngắn, trong clip là một cô gái vừa sinh con sau nhiều giờ “vượt cạn” vất vả, gia đình nhà chồng vây lấy em bé mới sinh, trên mặt là những nụ cười hạnh phúc, chỉ riêng người cha của cô gái lại khóc như một đứa trẻ, vừa khóc vừa nói: “Khổ thân con gái tôi! Con gái tôi phải chịu khổ rồi”! Ngay giây phút đó, tôi cũng thấy nghẹn trong lòng!

Càng lớn tôi càng hiểu nỗi vất vả của bố mẹ. Hiện tại mỗi lần bố mẹ gọi điện hỏi: “Cuối tuần này có về không con”? Tôi đều cảm thấy mắt mình cay cay. Bố mẹ tôi đang già đi thật rồi. Giá như tôi có thể trưởng thành sớm hơn, hiểu được nỗi vất vả của bố mẹ sớm hơn,… nhưng cuộc đời không có chữ “giá như”.

Khi nhận ra nỗi vất vả của bố mẹ, thì cũng là lúc tôi nhận ra: Thời gian tôi ở cạnh họ không còn nhiều nữa rồi,…

Lan Hòa biên tập

Xem thêm
Chia sẻ bài viết: