Sự thiện lương – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc
Xin kể một câu chuyện có thật mới xảy ra ngày cuối năm. Các bạn cùng tôi chia sẻ.
Hôm mùng 7 tết, điện thoại tôi hết tiền, tôi ghé một quán cóc bên vệ đường, nói là quán cho vui chứ thật ra là chiếc xe bán hàng ” tả pí lù” ở trong đó.
Tôi là khách hàng thường xuyên mua card điện thoại của em, trà tắc trà đào… Đơn thuần bởi vì em là phụ huynh cũ cách đây hơn 20 năm nơi tôi công tác. Có người đã nói với tôi rằng :
– Chị lại đại lý mua đi, chị mua cái card 100k thì trả có 95 k thôi .
Tôi cười và nói :
– Thôi, có xá gì 5k hả em, mua giúp họ thôi, vì cả tháng mới mua một, hai lần. Tiện đường qua nhà chị.
Ngày 30 tết như thường lệ, tôi đi chợ và ghé qua em mua giúp em cái card vinaphone 100k.Tôi đưa em tờ 200k rồi phóng xe đi ngay. Câu chuyện đi qua đi hơn một tuần, và tôi cũng không còn nhớ gì đến chuyện đó nữa…..
Sáng mùng 7 tết tôi lại ghé qua em mua cái card vinaphone 100k như mọi khi.Tôi rút tờ 100k trả em thì em xua tay và nói ngay với tôi :
– Cô ơi, chiều 30 tết cô mua em cái card 100, cô đưa em tờ 200 em chưa thối cho cô đó ! Hôm nay em trả cô 100 lại nè.
Tôi bất ngờ và im lặng 5 giây rồi nói :
– Em làm cho cô xúc động quá! Em có thể không trả lại cho cô được mà. Bởi vì cô không nhớ gì hết. Thôi em cầm luôn đi.
– Ý, ai làm vậy đâu được cô. Ăn gian của cô 100k, cô không biết nhưng ông trời ổng biết đó cô. Em không dám làm như vậy đâu cô. Tôi lại đi tiếp bất ngờ nầy đến bất ngờ khác vì câu nói của em.
Tôi biết em từ khi em còn trẻ, tôi chỉ thấy em có hai mẹ con từ đó đến bây giờ. Cuộc sống em cũng nghèo, em mua bán lề đường nuôi con ăn học. Con bé bây giờ cũng ngoài 20. Hằng ngày con em đi làm và phụ mẹ bán hàng ngoài lề đường. Có lần tôi hỏi :
– Em bán như vầy công an có đuổi em không? em nói :
– Cũng lâu lâu họ nhắc nhở em dọn sát vô nên cũng im. Chắc họ thương tình cho em bán buôn kiếm sống đó cô.
Chiều đó tôi thấy vui vui trong lòng, bởi vì thấy xung quanh mình còn nhiều người rất tốt, rất lương thiện. Sự lương thiện nó có từ những con người bần cùng nghèo khó nhưng chan chứa ân tình.
Tôi cũng chỉ là một viên chức bình thường, sống bằng đồng lương hưu vài triệu đồng mỗi tháng. Nó chỉ bằng một chầu nhậu của giới nhà giàu trong xã hội hiện nay. Em làm cho tôi vui mà và đã hiểu câu ” vui sao nước mắt lại trào ?!”.
Mùa xuân về, đất trời thay áo mới, vạn vật chuyển mình, hòa cùng cái nắng và gió của biển Vũng Tàu tôi thấy lòng mình khoan khoái nhẹ nhàng. Trên đời nầy còn rất nhiều điều đáng ca ngợi.
Mỗi khi có niềm vui nỗi buồn tôi thường ra biển, tôi thì thầm một mình, và phóng tầm mắt về phía trời và nước gặp nhau, tôi gọi đó là “đường chân trời “. Chúc cho mẹ con em năm mới tài lộc dồi dào, mạnh khỏe, bình an.
Tôi tin rằng em sẽ bình an vì em nhận hậu thật sự. Có một câu “Hãy sống thiện lương thì trời xanh ắt có sự an bài ” Tôi tin như thế, bởi vì trời trên cao nhưng sẽ nghe ta nói và thấy việc ta làm !!!
Thay lời kết :
Đôi khi những việc ta thấy nhỏ nhưng có sức lan tỏa yêu thương. Em ấy có thể ko trả lại cho tôi 100 k nhưng em được hàng ngàn lời chúc phúc. Nhất định em sẽ Hạnh Phúc về già. Cảm ơn em đã gieo cho tôi niềm tin vào con người trong thời buổi khó khăn nầy !
Sưu tầm.